Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1019: 1019: Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vì vậy, khi Tô Minh đánh giá Dư Thiên Hành là ‘yêu một cách quá mức’ đủ thấy anh mạnh đến mức nào.Điều quan trọng là dường như… Tô Minh hoàn toàn có tư cách nói lời này.Thấy vậy mà đám người vây xung quanh đều không ngừng run rẩy.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc, dùng thực tê để chứng minh và định nghĩa lại thê nào là yêu nghiệt, thê nào là thiên tài?“Học viện của các người không còn ai ra ứng chiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn vềchiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía đám lãnh đạo cấp cao như Viên Châm của học viện Tiên Lạc, hỏi.Còn các học viên của học viện Tiên Lạc và cả 8 học viên đến tham gia trận giao lưu võ đạo thì lúc này chỉ còn biết run rẩy, không ai thiết tha gì nữa.“Chàng trai! Hôm đó là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn về chuyện liên quan đến Diệp Mộ Cẩn.Tôi xin ở đây xin lỗi cậu và Diệp Mộ cẩn, chúng tôi có thể giết Ngô Thanh Thương ngay trước mặt cậu, cậu thấy thê nào?” Viên Châm hít một hơi thật sâu, nói.Chịu thua rồi sao?Đường đường là viện trưởng của học viện Tiên Lạc mà chịu thua…Wao!Đúng là gặp ma rồi!Chuyện này…Khiếp quá đi!Một trong bốn học viện lớn mà chịu thua, chuyện này đúng là lần đầu xảy ra trong suốt mấy tỷ năm.Nhất thời, đừng nói là đám người vây xung quanh mà ngay cả những trưởng lão hay chấp sự đứng bên cạnh Viên Châm đều toàn thân run rẩy.Có người sốt sắng định lại khuyên viện trưởng nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.Viên Châm chăm chú nhìn Tô Minh.Thật ra, trong lòng ông ta đã dấy lên sát ý từ lâu.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc làm gián đoạn trận giao lưu võ đạo, sỉ nhục học viện Tiên Lạc, chuyện nào cũng đáng chết nhiều lần, chuyện nào cũng làm mất thể diện cả học viện Tiên Lạc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.Vì vậy, theo như Viên Châm thấy, kết cục của Tô Minh nhất định phải là chết.Hơn nữa, đó còn phải là cái chết thê thảm ở trước mặt tất cả mọi người.Nhưng sẽ không phải là hôm nay.Lý do rất đơn giản, hôm nay những tiền bối của học viện Tiên Lạc không thể ra tay ở trước mặt bao nhiêu người như này, nếu không sẽ gây đàm tiếu.Một khi truyền đi ‘lấy lớn bắt nạt bé’ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, dần dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc, thậm chí còn ảnh hường đến việc học viện Tiên Lạc trờ thành một trong bốn thánh địa võ đạo lớn.Nhưng nếu những tiền bối kia không ra tay mà chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi thì cả học viện Tiên Lạc sẽ không có ai là đối thủ của Tô Minh.Dư Thiên Hành đã là mạnh nhất rồi, vậy mà còn bị giết trong tích tắc.Vậy thì bảo những học viên khác đứng ra tự tìm cái chết thì ai dám?Viên Châm rất bình tĩnh.Là người có tuổi đời lớn, có phong ba nào mà ông ta chưa từng trải qua.ông ta bình tĩnh cân bằng mọi việc, cuối cùng quyết định trấn an Tô Minh trước.Chỉ cần trấn an được Tô Minh thì sau hôm nay sẽ ngầm mời sát thủ, sẽ nhờ trưởng lão thậm chí là thái thượng trưởng lão ngầm gi3t ch3t Tô Minh chắc cũng không thành vấn đề, chỉ cần yên ổn qua được hôm nay thôi.Kể cả phải trả giá là chịu thua Tô Minh ngày hôm nay, mất chút hể diện, kể cả phải gi3t ch3t Ngô Thanh Thường để Tô Minh xả giận.Còn Ngô Thanh Thương đứng ở phía sau một đoạn, lúc này chân đã mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.Viện trưởng muốn vứt bỏ mình?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vì vậy, khi Tô Minh đánh giá Dư Thiên Hành là ‘yêu một cách quá mức’ đủ thấy anh mạnh đến mức nào.Điều quan trọng là dường như… Tô Minh hoàn toàn có tư cách nói lời này.Thấy vậy mà đám người vây xung quanh đều không ngừng run rẩy.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc, dùng thực tê để chứng minh và định nghĩa lại thê nào là yêu nghiệt, thê nào là thiên tài?“Học viện của các người không còn ai ra ứng chiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn vềchiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía đám lãnh đạo cấp cao như Viên Châm của học viện Tiên Lạc, hỏi.Còn các học viên của học viện Tiên Lạc và cả 8 học viên đến tham gia trận giao lưu võ đạo thì lúc này chỉ còn biết run rẩy, không ai thiết tha gì nữa.“Chàng trai! Hôm đó là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn về chuyện liên quan đến Diệp Mộ Cẩn.Tôi xin ở đây xin lỗi cậu và Diệp Mộ cẩn, chúng tôi có thể giết Ngô Thanh Thương ngay trước mặt cậu, cậu thấy thê nào?” Viên Châm hít một hơi thật sâu, nói.Chịu thua rồi sao?Đường đường là viện trưởng của học viện Tiên Lạc mà chịu thua…Wao!Đúng là gặp ma rồi!Chuyện này…Khiếp quá đi!Một trong bốn học viện lớn mà chịu thua, chuyện này đúng là lần đầu xảy ra trong suốt mấy tỷ năm.Nhất thời, đừng nói là đám người vây xung quanh mà ngay cả những trưởng lão hay chấp sự đứng bên cạnh Viên Châm đều toàn thân run rẩy.Có người sốt sắng định lại khuyên viện trưởng nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.Viên Châm chăm chú nhìn Tô Minh.Thật ra, trong lòng ông ta đã dấy lên sát ý từ lâu.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc làm gián đoạn trận giao lưu võ đạo, sỉ nhục học viện Tiên Lạc, chuyện nào cũng đáng chết nhiều lần, chuyện nào cũng làm mất thể diện cả học viện Tiên Lạc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.Vì vậy, theo như Viên Châm thấy, kết cục của Tô Minh nhất định phải là chết.Hơn nữa, đó còn phải là cái chết thê thảm ở trước mặt tất cả mọi người.Nhưng sẽ không phải là hôm nay.Lý do rất đơn giản, hôm nay những tiền bối của học viện Tiên Lạc không thể ra tay ở trước mặt bao nhiêu người như này, nếu không sẽ gây đàm tiếu.Một khi truyền đi ‘lấy lớn bắt nạt bé’ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, dần dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc, thậm chí còn ảnh hường đến việc học viện Tiên Lạc trờ thành một trong bốn thánh địa võ đạo lớn.Nhưng nếu những tiền bối kia không ra tay mà chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi thì cả học viện Tiên Lạc sẽ không có ai là đối thủ của Tô Minh.Dư Thiên Hành đã là mạnh nhất rồi, vậy mà còn bị giết trong tích tắc.Vậy thì bảo những học viên khác đứng ra tự tìm cái chết thì ai dám?Viên Châm rất bình tĩnh.Là người có tuổi đời lớn, có phong ba nào mà ông ta chưa từng trải qua.ông ta bình tĩnh cân bằng mọi việc, cuối cùng quyết định trấn an Tô Minh trước.Chỉ cần trấn an được Tô Minh thì sau hôm nay sẽ ngầm mời sát thủ, sẽ nhờ trưởng lão thậm chí là thái thượng trưởng lão ngầm gi3t ch3t Tô Minh chắc cũng không thành vấn đề, chỉ cần yên ổn qua được hôm nay thôi.Kể cả phải trả giá là chịu thua Tô Minh ngày hôm nay, mất chút hể diện, kể cả phải gi3t ch3t Ngô Thanh Thường để Tô Minh xả giận.Còn Ngô Thanh Thương đứng ở phía sau một đoạn, lúc này chân đã mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.Viện trưởng muốn vứt bỏ mình?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vì vậy, khi Tô Minh đánh giá Dư Thiên Hành là ‘yêu một cách quá mức’ đủ thấy anh mạnh đến mức nào.Điều quan trọng là dường như… Tô Minh hoàn toàn có tư cách nói lời này.Thấy vậy mà đám người vây xung quanh đều không ngừng run rẩy.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc, dùng thực tê để chứng minh và định nghĩa lại thê nào là yêu nghiệt, thê nào là thiên tài?“Học viện của các người không còn ai ra ứng chiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn vềchiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía đám lãnh đạo cấp cao như Viên Châm của học viện Tiên Lạc, hỏi.Còn các học viên của học viện Tiên Lạc và cả 8 học viên đến tham gia trận giao lưu võ đạo thì lúc này chỉ còn biết run rẩy, không ai thiết tha gì nữa.“Chàng trai! Hôm đó là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn về chuyện liên quan đến Diệp Mộ Cẩn.Tôi xin ở đây xin lỗi cậu và Diệp Mộ cẩn, chúng tôi có thể giết Ngô Thanh Thương ngay trước mặt cậu, cậu thấy thê nào?” Viên Châm hít một hơi thật sâu, nói.Chịu thua rồi sao?Đường đường là viện trưởng của học viện Tiên Lạc mà chịu thua…Wao!Đúng là gặp ma rồi!Chuyện này…Khiếp quá đi!Một trong bốn học viện lớn mà chịu thua, chuyện này đúng là lần đầu xảy ra trong suốt mấy tỷ năm.Nhất thời, đừng nói là đám người vây xung quanh mà ngay cả những trưởng lão hay chấp sự đứng bên cạnh Viên Châm đều toàn thân run rẩy.Có người sốt sắng định lại khuyên viện trưởng nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.Viên Châm chăm chú nhìn Tô Minh.Thật ra, trong lòng ông ta đã dấy lên sát ý từ lâu.Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc làm gián đoạn trận giao lưu võ đạo, sỉ nhục học viện Tiên Lạc, chuyện nào cũng đáng chết nhiều lần, chuyện nào cũng làm mất thể diện cả học viện Tiên Lạc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.Vì vậy, theo như Viên Châm thấy, kết cục của Tô Minh nhất định phải là chết.Hơn nữa, đó còn phải là cái chết thê thảm ở trước mặt tất cả mọi người.Nhưng sẽ không phải là hôm nay.Lý do rất đơn giản, hôm nay những tiền bối của học viện Tiên Lạc không thể ra tay ở trước mặt bao nhiêu người như này, nếu không sẽ gây đàm tiếu.Một khi truyền đi ‘lấy lớn bắt nạt bé’ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, dần dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc, thậm chí còn ảnh hường đến việc học viện Tiên Lạc trờ thành một trong bốn thánh địa võ đạo lớn.Nhưng nếu những tiền bối kia không ra tay mà chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi thì cả học viện Tiên Lạc sẽ không có ai là đối thủ của Tô Minh.Dư Thiên Hành đã là mạnh nhất rồi, vậy mà còn bị giết trong tích tắc.Vậy thì bảo những học viên khác đứng ra tự tìm cái chết thì ai dám?Viên Châm rất bình tĩnh.Là người có tuổi đời lớn, có phong ba nào mà ông ta chưa từng trải qua.ông ta bình tĩnh cân bằng mọi việc, cuối cùng quyết định trấn an Tô Minh trước.Chỉ cần trấn an được Tô Minh thì sau hôm nay sẽ ngầm mời sát thủ, sẽ nhờ trưởng lão thậm chí là thái thượng trưởng lão ngầm gi3t ch3t Tô Minh chắc cũng không thành vấn đề, chỉ cần yên ổn qua được hôm nay thôi.Kể cả phải trả giá là chịu thua Tô Minh ngày hôm nay, mất chút hể diện, kể cả phải gi3t ch3t Ngô Thanh Thường để Tô Minh xả giận.Còn Ngô Thanh Thương đứng ở phía sau một đoạn, lúc này chân đã mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.Viện trưởng muốn vứt bỏ mình?