Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1038: 1038: Mạnh Thật!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thoáng chốc.Phụt phụt phụt…Liên tục ba trưởng lão đã hóa thành vong hồn dưới kiếm, nháy mắt bị gi3t ch3t.Một kiếm đã gi3t ch3t ba trưởng lão, Tô Minh đạp khoảng không bước đến, lại chém ra một kiêm định giết thêm vài trưởng lão khác.Đúng lúc này.“Thằng oát, láo toét!”, mặt mày Viên Châm dữ tợn, cuối cùng cũng phản ứng lại từ khiếp sợ bới sức mạnh cực mạnh khủng bố của Ma La Kiếm, ông ta hét lên, chưởng một cái.Ấm…Trong phút chốc, cả trời đất như nằm gọn trong tay Viên Châm.Ông ta vừa ra tay, ngay cả quy luật đại đạo cũng như được tái hiện lại.Như được các vị thần nhập vào, trông rất khủng bố.Mạnh đến nỗi làm cho người ta như xuất hiện ảo giác.Một chưởng chặn ngay trước Ma La Kiếm!“Keng…”Ma La Kiếm và chưởng củaViên Châm va vào nhau.Âm thanh thanh thúy như xé rách hư không cả trăm ngàn mét.Kiếm mang của Ma La Kiếm trực tiếp vỡ vụn.Còn Tô Minh thì bay ngược ra ngoài.Song, Ma La Kiếm lại chẳng có chút thương tổn gì cả, thần ma ở trên thân kiếm vẫn tỏa hào quang long lánh.Thậm chí Ma La Kiếm còn nổi giận, kiêu ngạo giương cao, điên cuồng run rẩy trong tay Tô Minh, hấp thu khí tức trong đất trời, khuấy động mây xanh, dường như muốn hủy diệt tất cả.“Phụt phụt phụt…”Tô Minh bay ngược ra sau, phun ra từng ngụm máu tươi.Cơ thể không ngừng nứt toác, tái tạo, rồi lại xé rách.Ngay cả những vụn xương cũng lẫn lộn vào trong máu tươi phun ra ngoài.Sắc mặt Tô Minh trắng bệch.Cứ mỗi bay ngược ra một mét, vết thương của anh lại nghiêm trọng hơn ba phần.“Mạnh thật!”, Tô Minh thầm nghĩ.Viên Châm này vừa ra tay quả thật là không thể tưởng tượng nổi.Phải biết rằng thứ anh cầm trong tay là Ma La Kiếm, sức chiến đấu chắc phải giết được mười hay tám tên như Quái Nhân Tiên Hạc có cảnhgiới Văn Đao tầng thứ chín, còn khủng bố hơn Văn Đạo tầng chín mấy chục lần.Nhưng như thế cũng không bằng một chưởng tiện tay của Viên Châm.Chênh lệch quá lớn.Bay ra khoảng mấy cây số, Tô Minh khó khăn lắm mới dừnglại được.Mặc dù vết thương củaanh đã gần như khôi phục, nhưng trên thực tế, hôm nay anh đã không còn sức tiếp tục sử dụng Ma La Kiếm.Ma La Kiếm quá quá quá mạnh, muốn sử dụng nó thì dù là trình độ như Tô Minh cũng phải tiêu hao rất lởn._______Năm phút đồng hồ mỗi ngày đã là cực hạn rồi.Mà trong quá trình bị một chưởng của Viên Châm đánh bị thương nặng bay ngược ra sau, bốn phút còn lại đế sử dụng Ma La Kiếm trong hôm nay cũng hết luôn rồi…Chỉ khi anh ô trạng thái đỉnh cao mới có thế sử dụng năm phút đồng hồ.Mà Viên Châm quá mạnh, đánh ra một chưởng kia, Tô Minh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì ít nhất cũng phải ba năm phút, cũng bỏ lỡ bốn phút thời gian sử dụng còn lại của Ma La Kiếm hôm nay.Tiếc ghê!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thoáng chốc.Phụt phụt phụt…Liên tục ba trưởng lão đã hóa thành vong hồn dưới kiếm, nháy mắt bị gi3t ch3t.Một kiếm đã gi3t ch3t ba trưởng lão, Tô Minh đạp khoảng không bước đến, lại chém ra một kiêm định giết thêm vài trưởng lão khác.Đúng lúc này.“Thằng oát, láo toét!”, mặt mày Viên Châm dữ tợn, cuối cùng cũng phản ứng lại từ khiếp sợ bới sức mạnh cực mạnh khủng bố của Ma La Kiếm, ông ta hét lên, chưởng một cái.Ấm…Trong phút chốc, cả trời đất như nằm gọn trong tay Viên Châm.Ông ta vừa ra tay, ngay cả quy luật đại đạo cũng như được tái hiện lại.Như được các vị thần nhập vào, trông rất khủng bố.Mạnh đến nỗi làm cho người ta như xuất hiện ảo giác.Một chưởng chặn ngay trước Ma La Kiếm!“Keng…”Ma La Kiếm và chưởng củaViên Châm va vào nhau.Âm thanh thanh thúy như xé rách hư không cả trăm ngàn mét.Kiếm mang của Ma La Kiếm trực tiếp vỡ vụn.Còn Tô Minh thì bay ngược ra ngoài.Song, Ma La Kiếm lại chẳng có chút thương tổn gì cả, thần ma ở trên thân kiếm vẫn tỏa hào quang long lánh.Thậm chí Ma La Kiếm còn nổi giận, kiêu ngạo giương cao, điên cuồng run rẩy trong tay Tô Minh, hấp thu khí tức trong đất trời, khuấy động mây xanh, dường như muốn hủy diệt tất cả.“Phụt phụt phụt…”Tô Minh bay ngược ra sau, phun ra từng ngụm máu tươi.Cơ thể không ngừng nứt toác, tái tạo, rồi lại xé rách.Ngay cả những vụn xương cũng lẫn lộn vào trong máu tươi phun ra ngoài.Sắc mặt Tô Minh trắng bệch.Cứ mỗi bay ngược ra một mét, vết thương của anh lại nghiêm trọng hơn ba phần.“Mạnh thật!”, Tô Minh thầm nghĩ.Viên Châm này vừa ra tay quả thật là không thể tưởng tượng nổi.Phải biết rằng thứ anh cầm trong tay là Ma La Kiếm, sức chiến đấu chắc phải giết được mười hay tám tên như Quái Nhân Tiên Hạc có cảnhgiới Văn Đao tầng thứ chín, còn khủng bố hơn Văn Đạo tầng chín mấy chục lần.Nhưng như thế cũng không bằng một chưởng tiện tay của Viên Châm.Chênh lệch quá lớn.Bay ra khoảng mấy cây số, Tô Minh khó khăn lắm mới dừnglại được.Mặc dù vết thương củaanh đã gần như khôi phục, nhưng trên thực tế, hôm nay anh đã không còn sức tiếp tục sử dụng Ma La Kiếm.Ma La Kiếm quá quá quá mạnh, muốn sử dụng nó thì dù là trình độ như Tô Minh cũng phải tiêu hao rất lởn._______Năm phút đồng hồ mỗi ngày đã là cực hạn rồi.Mà trong quá trình bị một chưởng của Viên Châm đánh bị thương nặng bay ngược ra sau, bốn phút còn lại đế sử dụng Ma La Kiếm trong hôm nay cũng hết luôn rồi…Chỉ khi anh ô trạng thái đỉnh cao mới có thế sử dụng năm phút đồng hồ.Mà Viên Châm quá mạnh, đánh ra một chưởng kia, Tô Minh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì ít nhất cũng phải ba năm phút, cũng bỏ lỡ bốn phút thời gian sử dụng còn lại của Ma La Kiếm hôm nay.Tiếc ghê!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thoáng chốc.Phụt phụt phụt…Liên tục ba trưởng lão đã hóa thành vong hồn dưới kiếm, nháy mắt bị gi3t ch3t.Một kiếm đã gi3t ch3t ba trưởng lão, Tô Minh đạp khoảng không bước đến, lại chém ra một kiêm định giết thêm vài trưởng lão khác.Đúng lúc này.“Thằng oát, láo toét!”, mặt mày Viên Châm dữ tợn, cuối cùng cũng phản ứng lại từ khiếp sợ bới sức mạnh cực mạnh khủng bố của Ma La Kiếm, ông ta hét lên, chưởng một cái.Ấm…Trong phút chốc, cả trời đất như nằm gọn trong tay Viên Châm.Ông ta vừa ra tay, ngay cả quy luật đại đạo cũng như được tái hiện lại.Như được các vị thần nhập vào, trông rất khủng bố.Mạnh đến nỗi làm cho người ta như xuất hiện ảo giác.Một chưởng chặn ngay trước Ma La Kiếm!“Keng…”Ma La Kiếm và chưởng củaViên Châm va vào nhau.Âm thanh thanh thúy như xé rách hư không cả trăm ngàn mét.Kiếm mang của Ma La Kiếm trực tiếp vỡ vụn.Còn Tô Minh thì bay ngược ra ngoài.Song, Ma La Kiếm lại chẳng có chút thương tổn gì cả, thần ma ở trên thân kiếm vẫn tỏa hào quang long lánh.Thậm chí Ma La Kiếm còn nổi giận, kiêu ngạo giương cao, điên cuồng run rẩy trong tay Tô Minh, hấp thu khí tức trong đất trời, khuấy động mây xanh, dường như muốn hủy diệt tất cả.“Phụt phụt phụt…”Tô Minh bay ngược ra sau, phun ra từng ngụm máu tươi.Cơ thể không ngừng nứt toác, tái tạo, rồi lại xé rách.Ngay cả những vụn xương cũng lẫn lộn vào trong máu tươi phun ra ngoài.Sắc mặt Tô Minh trắng bệch.Cứ mỗi bay ngược ra một mét, vết thương của anh lại nghiêm trọng hơn ba phần.“Mạnh thật!”, Tô Minh thầm nghĩ.Viên Châm này vừa ra tay quả thật là không thể tưởng tượng nổi.Phải biết rằng thứ anh cầm trong tay là Ma La Kiếm, sức chiến đấu chắc phải giết được mười hay tám tên như Quái Nhân Tiên Hạc có cảnhgiới Văn Đao tầng thứ chín, còn khủng bố hơn Văn Đạo tầng chín mấy chục lần.Nhưng như thế cũng không bằng một chưởng tiện tay của Viên Châm.Chênh lệch quá lớn.Bay ra khoảng mấy cây số, Tô Minh khó khăn lắm mới dừnglại được.Mặc dù vết thương củaanh đã gần như khôi phục, nhưng trên thực tế, hôm nay anh đã không còn sức tiếp tục sử dụng Ma La Kiếm.Ma La Kiếm quá quá quá mạnh, muốn sử dụng nó thì dù là trình độ như Tô Minh cũng phải tiêu hao rất lởn._______Năm phút đồng hồ mỗi ngày đã là cực hạn rồi.Mà trong quá trình bị một chưởng của Viên Châm đánh bị thương nặng bay ngược ra sau, bốn phút còn lại đế sử dụng Ma La Kiếm trong hôm nay cũng hết luôn rồi…Chỉ khi anh ô trạng thái đỉnh cao mới có thế sử dụng năm phút đồng hồ.Mà Viên Châm quá mạnh, đánh ra một chưởng kia, Tô Minh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì ít nhất cũng phải ba năm phút, cũng bỏ lỡ bốn phút thời gian sử dụng còn lại của Ma La Kiếm hôm nay.Tiếc ghê!

Chương 1038: 1038: Mạnh Thật!