Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1043: 1043: Một Tiếng Nổ Như Phá Vỡ Đất Trời!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Đường đường là nhân vật tung hoành thời thượng cổ và viễn cổ lại đi bắt nạt một cậu nhóc mới 20 tuổi”, Hỗn Độn Long Quy nói.Giọng nói vừa cất lên thì Hỗn Độn Long Quy giơ móng vuốt lên cào về phía Viên Châm.“Các vị thái thượng trưởng lão giúp tôi”, Viên Châm hét lớn,ánh mắt kinh hãi.Lúc này ông ta thi then tất cá chiêu bài và cá thủ đoạn ẩn giấu đã lâu.ông ta điên cuồng dùng cả thuật đại đạo, mượn lực trời đất…Lúc này phía trước Viên Châm đột nhiên có thêm mấy lão quái vật già chua chát.Đó chính là những thái thượng trưởng lão đẳng cấp ẩn cư ở phía sau học viện Tiên Lạc.Mấy người này không phải là mấy thái thượng trưởng lão yếu ớt mà họ có thực lực ngang tầm với Viên Châm.Lúc này cũng phải có sáu bảy người dốc hết sức và dùnghết thủ đoạn rồi ra tay cùng lúc.Rầm!Một tiếng nổ như phá vỡ đấttrời!Trên bầu trời của học việnTiên Lạc xuất hiện rất nhiêu hô đen khủng khiếp, như bùng phát ra khí tức kinh người.Đám Viên Châm không ngừng run rẩy.Phụt máu!Họ đều bị thương nhưng không nặng lắm.Chỉ có điều, cái giá phải trả là quá lớn.Bởi vì, đến cảnh giới võ đạo như đám Viên Châm gần như là không thể bị thương.Nhưng một khi bị thương, kể cả vết thương không nặng, nếu muốn hồi phục thì cũng cần lượng lớn tài nguyên võ đạo và thời gian rất lâu.Chứ đừng nói đến những thái thượng trướng lão có tuổi đời quá cao, tuổi thọ sắp chạm mốc cực đỉnh, nếu bị thương có tí xíu thì chắc còn tệ hơn.“Hừm!”, sau khi móng vuốt bị chặn lại thì đây mới chỉ là bắtđầu.Hỗn Độn Long Quy hừ lạnhmột tiếng rồi đột nhiên há miệng ra, một luồng khí sát phạt hỗn độn bắn ra.“Chết tiệt”, sắc mặt Viên Châm tái nhợt như cây nến trắng, kinh hãi hét lớn: “Dùng bảo bối mạnh nhất đi, đừng nương tay”.

“Đường đường là nhân vật tung hoành thời thượng cổ và viễn cổ lại đi bắt nạt một cậu nhóc mới 20 tuổi”, Hỗn Độn Long Quy nói.

Giọng nói vừa cất lên thì Hỗn Độn Long Quy giơ móng vuốt lên cào về phía Viên Châm.

“Các vị thái thượng trưởng lão giúp tôi”, Viên Châm hét lớn,

ánh mắt kinh hãi.

Lúc này ông ta thi then tất cá chiêu bài và cá thủ đoạn ẩn giấu đã lâu.

ông ta điên cuồng dùng cả thuật đại đạo, mượn lực trời đất…

Lúc này phía trước Viên Châm đột nhiên có thêm mấy lão quái vật già chua chát.

Đó chính là những thái thượng trưởng lão đẳng cấp ẩn cư ở phía sau học viện Tiên Lạc.

Mấy người này không phải là mấy thái thượng trưởng lão yếu ớt mà họ có thực lực ngang tầm với Viên Châm.

Lúc này cũng phải có sáu bảy người dốc hết sức và dùng

hết thủ đoạn rồi ra tay cùng lúc.

Rầm!

Một tiếng nổ như phá vỡ đất

trời!

Trên bầu trời của học viện

Tiên Lạc xuất hiện rất nhiêu hô đen khủng khiếp, như bùng phát ra khí tức kinh người.

Đám Viên Châm không ngừng run rẩy.

Phụt máu!

Họ đều bị thương nhưng không nặng lắm.

Chỉ có điều, cái giá phải trả là quá lớn.

Bởi vì, đến cảnh giới võ đạo như đám Viên Châm gần như là không thể bị thương.

Nhưng một khi bị thương, kể cả vết thương không nặng, nếu muốn hồi phục thì cũng cần lượng lớn tài nguyên võ đạo và thời gian rất lâu.

Chứ đừng nói đến những thái thượng trướng lão có tuổi đời quá cao, tuổi thọ sắp chạm mốc cực đỉnh, nếu bị thương có tí xíu thì chắc còn tệ hơn.

“Hừm!”, sau khi móng vuốt bị chặn lại thì đây mới chỉ là bắt

đầu.

Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh

một tiếng rồi đột nhiên há miệng ra, một luồng khí sát phạt hỗn độn bắn ra.

“Chết tiệt”, sắc mặt Viên Châm tái nhợt như cây nến trắng, kinh hãi hét lớn: “Dùng bảo bối mạnh nhất đi, đừng nương tay”.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Đường đường là nhân vật tung hoành thời thượng cổ và viễn cổ lại đi bắt nạt một cậu nhóc mới 20 tuổi”, Hỗn Độn Long Quy nói.Giọng nói vừa cất lên thì Hỗn Độn Long Quy giơ móng vuốt lên cào về phía Viên Châm.“Các vị thái thượng trưởng lão giúp tôi”, Viên Châm hét lớn,ánh mắt kinh hãi.Lúc này ông ta thi then tất cá chiêu bài và cá thủ đoạn ẩn giấu đã lâu.ông ta điên cuồng dùng cả thuật đại đạo, mượn lực trời đất…Lúc này phía trước Viên Châm đột nhiên có thêm mấy lão quái vật già chua chát.Đó chính là những thái thượng trưởng lão đẳng cấp ẩn cư ở phía sau học viện Tiên Lạc.Mấy người này không phải là mấy thái thượng trưởng lão yếu ớt mà họ có thực lực ngang tầm với Viên Châm.Lúc này cũng phải có sáu bảy người dốc hết sức và dùnghết thủ đoạn rồi ra tay cùng lúc.Rầm!Một tiếng nổ như phá vỡ đấttrời!Trên bầu trời của học việnTiên Lạc xuất hiện rất nhiêu hô đen khủng khiếp, như bùng phát ra khí tức kinh người.Đám Viên Châm không ngừng run rẩy.Phụt máu!Họ đều bị thương nhưng không nặng lắm.Chỉ có điều, cái giá phải trả là quá lớn.Bởi vì, đến cảnh giới võ đạo như đám Viên Châm gần như là không thể bị thương.Nhưng một khi bị thương, kể cả vết thương không nặng, nếu muốn hồi phục thì cũng cần lượng lớn tài nguyên võ đạo và thời gian rất lâu.Chứ đừng nói đến những thái thượng trướng lão có tuổi đời quá cao, tuổi thọ sắp chạm mốc cực đỉnh, nếu bị thương có tí xíu thì chắc còn tệ hơn.“Hừm!”, sau khi móng vuốt bị chặn lại thì đây mới chỉ là bắtđầu.Hỗn Độn Long Quy hừ lạnhmột tiếng rồi đột nhiên há miệng ra, một luồng khí sát phạt hỗn độn bắn ra.“Chết tiệt”, sắc mặt Viên Châm tái nhợt như cây nến trắng, kinh hãi hét lớn: “Dùng bảo bối mạnh nhất đi, đừng nương tay”.

Chương 1043: 1043: Một Tiếng Nổ Như Phá Vỡ Đất Trời!