Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1072: Chương 1072
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Có thể”, Tô Minh nhìn Tống Quỳnh một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu.Không thể không nói, người phụ nữ này đủ thòng minh.Cũng đủ hung ác đối với mình.Đúng là cực kỳ biết điều.Một giây sau, Tô Minh gieo một hạt giống thần hồn vào trong thần hồn Thức Hải của Tống Quỳnh, mạng sống của Tống Quỳnh bị nắm giữ bởi mộtsuy nghĩ của Tò Minh.“Cậu chủ!”, Tống Quỳnh cung kính nói, không có một suy nghĩ khác thường nào.Bà ta đúng là biết điều.“Thả tòi ra! Thả bản điện tử ra! Cậu mà giết bản điện tử, nhất định điện Hoàng Tuyền sẽ để cậu sống không bằng chết, điện Hoàng Tuyền rất mạnh mẽ, kinh khủng, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, giờ phút này Thất điện tử bị Tô Minh bóp cổ khàn giọng quát, trong giọng nói khàn khàn vì sợ hãi còn có cả sự uy hiếp.“Thật sao?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử một cái, tùy ý nói, đối mặt với uy hiếp này mà anh cũng chẳng có tí cảm xúc nào.Cách đó không xa, Tống Quỳnh nhìn thấy vậy mà run sợ.Trên thực tế, nếu bà ta là Tô Minh, nhất định sẽ không giết Thất điện tử.Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong thế giới Đại Thiên, nếu bàn về độ kinh khủng thì ngoại trừ hoàng triều Bất Tử thần bí ra, một nơi không thể trêu chọc nhất chính là điện Hoàng Tuyền.Bởi vì đám người của điệnHoàng Tuyền đều rất hung ác, không được trêu chọc vào.Trêu chọc điện Hoàng Tuyền, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi giết cả một đời.Hơn nữa người của điện Hoàng Tuyền đặc biệt am hiểu ẩn nấp và ám sát.ít nhất trong mười triệu năm qua chưa bao giờ nghe nói điện tử Hoàng Tuyền bị bất ngờ gi3t ch3t cả…Không có.Chưa bao giờ.Cho dù là liên minh Hoang Thần và hoàng triều Bất Tử cùng cấp bậc cũng không muốn đắc tội điện Hoàng Tuyền.Điện Hoàng Tuyền chính là một đám điên thích giết chóc.“Có thế liên hệ với lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền không? Hoặc là anh có sư tôn gì đó không?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử, hỏi.Ở sâu trong đòi mắt của Thất điện tử hiện lên một sự may mắn.Tò Minh nói như vậy, chẳng phải là Tô Minh cũng không địnhgiết mình sao?Nếu không vì sao lại không giết mình như giết Tử Hoàn chứ?“Hừ, xem ra cũng không coi trời bằng vung lắm, cũng có thứ phải sợ, như vậy cũng tốt”, Thất điện tử thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy mình đã giữ lại được tính mạng, hon nữa trong lòng còn vô cùng oán hận Tô Minh, nghĩ thầm chỉ cần lần này sống sót, về sau cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn báo thù, muốn để tên nhãi nhép này sống không bằng chết.Cách đó không xa, Tống Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra,dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không giết Thất điện tử là lựa chọn chính xác.Một giây sau, Thất điện tử hít sâu một hơi ổn định cảm xúc rồi nói: “Bán… Bản điện tử có thể liên hệ đến sư tôn, SƯ tôn của bản điện tử chính là Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền”.Người mạnh nhất của điện Hoàng Tuyền chắc chắn là điện chủ.Mà phía dưới điện chủ là phó điện chủ, nghe nói điện Hoàng Tuyền có bốn vị phó điện chủ.Tam phó điện chủ có thế xem như người đứng cao nhất trong đám lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền, trên thực tế hình như điện chủ điện Hoàng Tuyền đã không xuất hiện trong khoảng mấy chục triệu năm rồi, ngay cả Đại phó điện chủ cũng rất ít xuất hiện, do đó có vẻ Nhị phó điện chủ và Tam phó điện chủ mới là người kiếm soát điện Hoàng Tuyền, có khả năng xuất hiện, nhưng cũng là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không phải người mà người bình thường có thể nhìn thấy được.Giờ phút này, nghe thấy Thất điện tử nói có thể liên hệ với Tam phó điện chủ, đám ngườiđông nghìn nghịt ở đây đều có chút kích động, cực kỳ chờ mong.Đều muốn thấy tận mắt Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền trong truyền thuyết một lần.“Liên hệ đi”, Tô Minh thản nhiên nói.Một giây sau, Thất điện tử bắt đầu mặc niệm chú ngữ.Rất nhanh.Đã đọc xong chú ngữ.Trong lúc đó, một cái bóngngưng tụ ở trước mặt tất cả mọi người.Cái bóng đó chính là một người đàn ông trung niên.Mặc áo bào đen.Gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lõm sâu.Tay không tấc sắt, da bọc xương.Cái bóng của Tam điện chủ này cũng không phải là thần hồn phân thân, mà hình như chỉ là một hình ảnh.Không có thực lực gì.Không trách trước đó gặp phải nguy hiểm mà Thất điện tử cũng không niệm chú ngữ gọi cái bóng của sư tôn lên, bởi vì không có thực lực, cho dù bóng của sư tôn có xuất hiện cũng vô dụng, không thể cứu người được.“Lão phu tên là Cầu Tịch”, Tam phó điện chủ nhìn Tô Minh một cái, mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào, cứ như không nhìn thấy đồ nhi của mình bị Tô Minh bóp cổ, mạng sống đang gặp nguy hiểm vậy.Nhưng mà giọng nói của Cầu Tịch cũng khiến người taphải kinh ngạc run sợ.Không giống như giọng nói của người, mà có chút giống giọng nói của ma quỷ trong truyền thuyết, âm tần âm sắc cứ như không có sóng ngắn thuộc về loài người.Nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bực bội, chói tai một cách khó hiếu.“Mạng sống của đồ nhi ông phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nhìn về phía Cầu Tịch.“Sau đó thì sao? Người trẻ tuổi, cậu muốn điều kiện gì mớicó thể tha cho đồ nhi của lão phu một mạng?”, Cầu Tịch hỏi.“Không không không…”, Tô Minh lại lắc đầu: “Tiền bối sai rồi, tòi bảo đồ nhi của ông gọi ông ra cũng không phải là nói điều kiện gì với tiền bối để đổi lấy mạng sống của đồ nhi ông, hôm nay chắc chắn đồ nhi của ông sẽ phải chết! Gọi tiền bối ra chỉ muốn hỏi xem tiền bối muốn ra điều kiện gì đế tòi cho đồ nhi của ông được toàn thây, trước khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.Anh vừa dứt lời.Đậu má!.
“Có thể”, Tô Minh nhìn Tống Quỳnh một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu.
Không thể không nói, người phụ nữ này đủ thòng minh.
Cũng đủ hung ác đối với mình.
Đúng là cực kỳ biết điều.
Một giây sau, Tô Minh gieo một hạt giống thần hồn vào trong thần hồn Thức Hải của Tống Quỳnh, mạng sống của Tống Quỳnh bị nắm giữ bởi một
suy nghĩ của Tò Minh.
“Cậu chủ!”, Tống Quỳnh cung kính nói, không có một suy nghĩ khác thường nào.
Bà ta đúng là biết điều.
“Thả tòi ra! Thả bản điện tử ra! Cậu mà giết bản điện tử, nhất định điện Hoàng Tuyền sẽ để cậu sống không bằng chết, điện Hoàng Tuyền rất mạnh mẽ, kinh khủng, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, giờ phút này Thất điện tử bị Tô Minh bóp cổ khàn giọng quát, trong giọng nói khàn khàn vì sợ hãi còn có cả sự uy hiếp.
“Thật sao?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử một cái, tùy ý nói, đối mặt với uy hiếp này mà anh cũng chẳng có tí cảm xúc nào.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh nhìn thấy vậy mà run sợ.
Trên thực tế, nếu bà ta là Tô Minh, nhất định sẽ không giết Thất điện tử.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong thế giới Đại Thiên, nếu bàn về độ kinh khủng thì ngoại trừ hoàng triều Bất Tử thần bí ra, một nơi không thể trêu chọc nhất chính là điện Hoàng Tuyền.
Bởi vì đám người của điện
Hoàng Tuyền đều rất hung ác, không được trêu chọc vào.
Trêu chọc điện Hoàng Tuyền, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi giết cả một đời.
Hơn nữa người của điện Hoàng Tuyền đặc biệt am hiểu ẩn nấp và ám sát.
ít nhất trong mười triệu năm qua chưa bao giờ nghe nói điện tử Hoàng Tuyền bị bất ngờ gi3t ch3t cả…
Không có.
Chưa bao giờ.
Cho dù là liên minh Hoang Thần và hoàng triều Bất Tử cùng cấp bậc cũng không muốn đắc tội điện Hoàng Tuyền.
Điện Hoàng Tuyền chính là một đám điên thích giết chóc.
“Có thế liên hệ với lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền không? Hoặc là anh có sư tôn gì đó không?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử, hỏi.
Ở sâu trong đòi mắt của Thất điện tử hiện lên một sự may mắn.
Tò Minh nói như vậy, chẳng phải là Tô Minh cũng không định
giết mình sao?
Nếu không vì sao lại không giết mình như giết Tử Hoàn chứ?
“Hừ, xem ra cũng không coi trời bằng vung lắm, cũng có thứ phải sợ, như vậy cũng tốt”, Thất điện tử thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy mình đã giữ lại được tính mạng, hon nữa trong lòng còn vô cùng oán hận Tô Minh, nghĩ thầm chỉ cần lần này sống sót, về sau cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn báo thù, muốn để tên nhãi nhép này sống không bằng chết.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra,
dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không giết Thất điện tử là lựa chọn chính xác.
Một giây sau, Thất điện tử hít sâu một hơi ổn định cảm xúc rồi nói: “Bán… Bản điện tử có thể liên hệ đến sư tôn, SƯ tôn của bản điện tử chính là Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền”.
Người mạnh nhất của điện Hoàng Tuyền chắc chắn là điện chủ.
Mà phía dưới điện chủ là phó điện chủ, nghe nói điện Hoàng Tuyền có bốn vị phó điện chủ.
Tam phó điện chủ có thế xem như người đứng cao nhất trong đám lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền, trên thực tế hình như điện chủ điện Hoàng Tuyền đã không xuất hiện trong khoảng mấy chục triệu năm rồi, ngay cả Đại phó điện chủ cũng rất ít xuất hiện, do đó có vẻ Nhị phó điện chủ và Tam phó điện chủ mới là người kiếm soát điện Hoàng Tuyền, có khả năng xuất hiện, nhưng cũng là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không phải người mà người bình thường có thể nhìn thấy được.
Giờ phút này, nghe thấy Thất điện tử nói có thể liên hệ với Tam phó điện chủ, đám người
đông nghìn nghịt ở đây đều có chút kích động, cực kỳ chờ mong.
Đều muốn thấy tận mắt Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền trong truyền thuyết một lần.
“Liên hệ đi”, Tô Minh thản nhiên nói.
Một giây sau, Thất điện tử bắt đầu mặc niệm chú ngữ.
Rất nhanh.
Đã đọc xong chú ngữ.
Trong lúc đó, một cái bóng
ngưng tụ ở trước mặt tất cả mọi người.
Cái bóng đó chính là một người đàn ông trung niên.
Mặc áo bào đen.
Gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lõm sâu.
Tay không tấc sắt, da bọc xương.
Cái bóng của Tam điện chủ này cũng không phải là thần hồn phân thân, mà hình như chỉ là một hình ảnh.
Không có thực lực gì.
Không trách trước đó gặp phải nguy hiểm mà Thất điện tử cũng không niệm chú ngữ gọi cái bóng của sư tôn lên, bởi vì không có thực lực, cho dù bóng của sư tôn có xuất hiện cũng vô dụng, không thể cứu người được.
“Lão phu tên là Cầu Tịch”, Tam phó điện chủ nhìn Tô Minh một cái, mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào, cứ như không nhìn thấy đồ nhi của mình bị Tô Minh bóp cổ, mạng sống đang gặp nguy hiểm vậy.
Nhưng mà giọng nói của Cầu Tịch cũng khiến người ta
phải kinh ngạc run sợ.
Không giống như giọng nói của người, mà có chút giống giọng nói của ma quỷ trong truyền thuyết, âm tần âm sắc cứ như không có sóng ngắn thuộc về loài người.
Nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bực bội, chói tai một cách khó hiếu.
“Mạng sống của đồ nhi ông phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nhìn về phía Cầu Tịch.
“Sau đó thì sao? Người trẻ tuổi, cậu muốn điều kiện gì mới
có thể tha cho đồ nhi của lão phu một mạng?”, Cầu Tịch hỏi.
“Không không không…”, Tô Minh lại lắc đầu: “Tiền bối sai rồi, tòi bảo đồ nhi của ông gọi ông ra cũng không phải là nói điều kiện gì với tiền bối để đổi lấy mạng sống của đồ nhi ông, hôm nay chắc chắn đồ nhi của ông sẽ phải chết! Gọi tiền bối ra chỉ muốn hỏi xem tiền bối muốn ra điều kiện gì đế tòi cho đồ nhi của ông được toàn thây, trước khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.
khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.
Anh vừa dứt lời.
Đậu má!.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Có thể”, Tô Minh nhìn Tống Quỳnh một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu.Không thể không nói, người phụ nữ này đủ thòng minh.Cũng đủ hung ác đối với mình.Đúng là cực kỳ biết điều.Một giây sau, Tô Minh gieo một hạt giống thần hồn vào trong thần hồn Thức Hải của Tống Quỳnh, mạng sống của Tống Quỳnh bị nắm giữ bởi mộtsuy nghĩ của Tò Minh.“Cậu chủ!”, Tống Quỳnh cung kính nói, không có một suy nghĩ khác thường nào.Bà ta đúng là biết điều.“Thả tòi ra! Thả bản điện tử ra! Cậu mà giết bản điện tử, nhất định điện Hoàng Tuyền sẽ để cậu sống không bằng chết, điện Hoàng Tuyền rất mạnh mẽ, kinh khủng, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, giờ phút này Thất điện tử bị Tô Minh bóp cổ khàn giọng quát, trong giọng nói khàn khàn vì sợ hãi còn có cả sự uy hiếp.“Thật sao?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử một cái, tùy ý nói, đối mặt với uy hiếp này mà anh cũng chẳng có tí cảm xúc nào.Cách đó không xa, Tống Quỳnh nhìn thấy vậy mà run sợ.Trên thực tế, nếu bà ta là Tô Minh, nhất định sẽ không giết Thất điện tử.Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong thế giới Đại Thiên, nếu bàn về độ kinh khủng thì ngoại trừ hoàng triều Bất Tử thần bí ra, một nơi không thể trêu chọc nhất chính là điện Hoàng Tuyền.Bởi vì đám người của điệnHoàng Tuyền đều rất hung ác, không được trêu chọc vào.Trêu chọc điện Hoàng Tuyền, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi giết cả một đời.Hơn nữa người của điện Hoàng Tuyền đặc biệt am hiểu ẩn nấp và ám sát.ít nhất trong mười triệu năm qua chưa bao giờ nghe nói điện tử Hoàng Tuyền bị bất ngờ gi3t ch3t cả…Không có.Chưa bao giờ.Cho dù là liên minh Hoang Thần và hoàng triều Bất Tử cùng cấp bậc cũng không muốn đắc tội điện Hoàng Tuyền.Điện Hoàng Tuyền chính là một đám điên thích giết chóc.“Có thế liên hệ với lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền không? Hoặc là anh có sư tôn gì đó không?”, Tô Minh nhìn Thất điện tử, hỏi.Ở sâu trong đòi mắt của Thất điện tử hiện lên một sự may mắn.Tò Minh nói như vậy, chẳng phải là Tô Minh cũng không địnhgiết mình sao?Nếu không vì sao lại không giết mình như giết Tử Hoàn chứ?“Hừ, xem ra cũng không coi trời bằng vung lắm, cũng có thứ phải sợ, như vậy cũng tốt”, Thất điện tử thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy mình đã giữ lại được tính mạng, hon nữa trong lòng còn vô cùng oán hận Tô Minh, nghĩ thầm chỉ cần lần này sống sót, về sau cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn báo thù, muốn để tên nhãi nhép này sống không bằng chết.Cách đó không xa, Tống Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra,dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không giết Thất điện tử là lựa chọn chính xác.Một giây sau, Thất điện tử hít sâu một hơi ổn định cảm xúc rồi nói: “Bán… Bản điện tử có thể liên hệ đến sư tôn, SƯ tôn của bản điện tử chính là Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền”.Người mạnh nhất của điện Hoàng Tuyền chắc chắn là điện chủ.Mà phía dưới điện chủ là phó điện chủ, nghe nói điện Hoàng Tuyền có bốn vị phó điện chủ.Tam phó điện chủ có thế xem như người đứng cao nhất trong đám lãnh đạo của điện Hoàng Tuyền, trên thực tế hình như điện chủ điện Hoàng Tuyền đã không xuất hiện trong khoảng mấy chục triệu năm rồi, ngay cả Đại phó điện chủ cũng rất ít xuất hiện, do đó có vẻ Nhị phó điện chủ và Tam phó điện chủ mới là người kiếm soát điện Hoàng Tuyền, có khả năng xuất hiện, nhưng cũng là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không phải người mà người bình thường có thể nhìn thấy được.Giờ phút này, nghe thấy Thất điện tử nói có thể liên hệ với Tam phó điện chủ, đám ngườiđông nghìn nghịt ở đây đều có chút kích động, cực kỳ chờ mong.Đều muốn thấy tận mắt Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền trong truyền thuyết một lần.“Liên hệ đi”, Tô Minh thản nhiên nói.Một giây sau, Thất điện tử bắt đầu mặc niệm chú ngữ.Rất nhanh.Đã đọc xong chú ngữ.Trong lúc đó, một cái bóngngưng tụ ở trước mặt tất cả mọi người.Cái bóng đó chính là một người đàn ông trung niên.Mặc áo bào đen.Gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lõm sâu.Tay không tấc sắt, da bọc xương.Cái bóng của Tam điện chủ này cũng không phải là thần hồn phân thân, mà hình như chỉ là một hình ảnh.Không có thực lực gì.Không trách trước đó gặp phải nguy hiểm mà Thất điện tử cũng không niệm chú ngữ gọi cái bóng của sư tôn lên, bởi vì không có thực lực, cho dù bóng của sư tôn có xuất hiện cũng vô dụng, không thể cứu người được.“Lão phu tên là Cầu Tịch”, Tam phó điện chủ nhìn Tô Minh một cái, mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào, cứ như không nhìn thấy đồ nhi của mình bị Tô Minh bóp cổ, mạng sống đang gặp nguy hiểm vậy.Nhưng mà giọng nói của Cầu Tịch cũng khiến người taphải kinh ngạc run sợ.Không giống như giọng nói của người, mà có chút giống giọng nói của ma quỷ trong truyền thuyết, âm tần âm sắc cứ như không có sóng ngắn thuộc về loài người.Nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bực bội, chói tai một cách khó hiếu.“Mạng sống của đồ nhi ông phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nhìn về phía Cầu Tịch.“Sau đó thì sao? Người trẻ tuổi, cậu muốn điều kiện gì mớicó thể tha cho đồ nhi của lão phu một mạng?”, Cầu Tịch hỏi.“Không không không…”, Tô Minh lại lắc đầu: “Tiền bối sai rồi, tòi bảo đồ nhi của ông gọi ông ra cũng không phải là nói điều kiện gì với tiền bối để đổi lấy mạng sống của đồ nhi ông, hôm nay chắc chắn đồ nhi của ông sẽ phải chết! Gọi tiền bối ra chỉ muốn hỏi xem tiền bối muốn ra điều kiện gì đế tòi cho đồ nhi của ông được toàn thây, trước khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.khi chết ít tra tấn đồ nhi của ông một chút, mặt khác sẽ không bởi vì đồ nhi của ông mà giận lây sang toàn bộ điện Hoàng Tuyền của ông”.Anh vừa dứt lời.Đậu má!.