Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1090: 1090: Ai Cũng Công Nhận Điều Đó!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vị trí thứ tư của bảng Tiên Nữ dường như khiến người ta không thế rời mắt.“Anh Trần, mời!”, Còn Vò Vi -tộc trưởng của tộc Côn Hỗn Độn đứng lên mang theo nụ cười trên mòi, sắp xếp chỗ ngồi trên đài thủy tinh cho nhóm người của học viện Bình Thiên, mấy vị của Học viện Bình Thiên đương nhiên có đủ tư cách để ngồi ở vị trí bốn hướng của đài thủy tinh.Mấy vị của học viện Bình Thiên vừa vào chỗ ngồi thì người của học viện Tiên Lạc cũng đã tới.Có điều, rất đáng thương.Chỉ có một vị thái thượng trưởng lão tới mà thòiHơn nữa, rõ ràng đó không phải là vị thái thượng trưởng lão mạnh nhất của học viện Tiên Lạc.“Anh Vô Vi, thành thực xin lỗi, thời gian trước học viện Tiên Lạc gặp phải đại nạn, tộc trưởng và vài vị Thái thượng trưởng lão đều bị thương nặng với mức độ khác nhau, bọn họ đều đã bế quan, vậy nên…”, vị thái thượng trưởng lão này có chút khó xử, nhanh chóng giải thích.“Không sao, không sao…”, Côn Vô Vi ngược lại cũng khôngcảm thấy có gì khó chịu hay khinh thường, vẫn sắp xếp chỗ ngồi giống với học viện Bình Thiên.Đang nói chuyện, thì Triệu Phong Niên – viện trưởng của học viện Thiên Uyên dẫn theo Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ, cũng đã tới.Sự xuất hiện của Hách Liên Tô lại một lân nữa dây lên một phen trầm trồ.Mới dành được danh top ba bảng Tiên Nữ, mức độ nối tiếng có thể tưởng tượng được.Cộng thêm Ninh Tư và TânLưu Ly, trong bốn người đứng đầu bảng Tiên Nữ, ngoại trừ người đứng thứ nhất ra, còn lại đều đã tới rồi.“Hahaha… Anh Vô Vi, xin chúc mừng!”, lại là một giọng nói trung niên khác trầm bổng vang lên.Nhưng lại là một tên mập lùn đeo vài bầu rượu bên hông.Ông ta đến một mình.“Anh Tiền!”, Cô Vô Vi mỉm cười chào.Đối phương chính là Tiền Kỳ -viện trưởng học viện Khung sơn.Học viện Khung sơn là học viện mạnh nhất trong bốn học viện lớn.Ai cũng công nhận điều đó!Nhưng, nó cũng bí ẩn và khiêm tốn nhất.Đến nỗi, cả thế giới Đại Thiên cũng chẳng mấy ai biết vị trí cụ thể của học viện Khung sơn ở đâu.Hơn nữa, ba học viện khác thì tuyển sinh rộng rãi, còn Khung sơn lại rất lạ đời, họ không làm thế.Nghe nói, bọn họ chú ý đến cậu thì sẽ chủNgoài ra, người thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài lại là viện trưởng Tiền Kỳ, các đệ tự, trưởng lão, chấp sự khác thì lại rất ít thấy.Tiền Kỳ này cũng là một người lạ đời, yêu rượu như mạng.Cuối cùng, người của bốn học viện lớn đều đến.Chuyện như thế này cực kỳ hiếm.Phải công nhận rằng, trong liên minh Hoang Thần thì Côn Hỗn Độn là tộc khiến người ta phải nể mặt nhất.Kế tiếp.“Anh Vô Vi, chúc mừng nhé”, lại có một giọng nói nữa truyền đến, nhưng lại là của một bà lão.Bà ta chợt xuất hiện một cách kỳ lạ trên sân thủy tinh, khoác trên mình một bộ trường bào màu vàng,khuôn mặt mơ hô bị trường bào che khuất.“Tiền bối Côn Vô Vi thế mà lại không biết đối phương.Song, trực giác lại báo cho Côn Vô Vi đối phương rất mạnh, chắc chắn là mạnh hơn mình.
Vị trí thứ tư của bảng Tiên Nữ dường như khiến người ta không thế rời mắt.
“Anh Trần, mời!”, Còn Vò Vi -tộc trưởng của tộc Côn Hỗn Độn đứng lên mang theo nụ cười trên mòi, sắp xếp chỗ ngồi trên đài thủy tinh cho nhóm người của học viện Bình Thiên, mấy vị của Học viện Bình Thiên đương nhiên có đủ tư cách để ngồi ở vị trí bốn hướng của đài thủy tinh.
Mấy vị của học viện Bình Thiên vừa vào chỗ ngồi thì người của học viện Tiên Lạc cũng đã tới.
Có điều, rất đáng thương.
Chỉ có một vị thái thượng trưởng lão tới mà thòi
Hơn nữa, rõ ràng đó không phải là vị thái thượng trưởng lão mạnh nhất của học viện Tiên Lạc.
“Anh Vô Vi, thành thực xin lỗi, thời gian trước học viện Tiên Lạc gặp phải đại nạn, tộc trưởng và vài vị Thái thượng trưởng lão đều bị thương nặng với mức độ khác nhau, bọn họ đều đã bế quan, vậy nên…”, vị thái thượng trưởng lão này có chút khó xử, nhanh chóng giải thích.
“Không sao, không sao…”, Côn Vô Vi ngược lại cũng không
cảm thấy có gì khó chịu hay khinh thường, vẫn sắp xếp chỗ ngồi giống với học viện Bình Thiên.
Đang nói chuyện, thì Triệu Phong Niên – viện trưởng của học viện Thiên Uyên dẫn theo Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ, cũng đã tới.
Sự xuất hiện của Hách Liên Tô lại một lân nữa dây lên một phen trầm trồ.
Mới dành được danh top ba bảng Tiên Nữ, mức độ nối tiếng có thể tưởng tượng được.
Cộng thêm Ninh Tư và Tân
Lưu Ly, trong bốn người đứng đầu bảng Tiên Nữ, ngoại trừ người đứng thứ nhất ra, còn lại đều đã tới rồi.
“Hahaha… Anh Vô Vi, xin chúc mừng!”, lại là một giọng nói trung niên khác trầm bổng vang lên.
Nhưng lại là một tên mập lùn đeo vài bầu rượu bên hông.
Ông ta đến một mình.
“Anh Tiền!”, Cô Vô Vi mỉm cười chào.
Đối phương chính là Tiền Kỳ -viện trưởng học viện Khung sơn.
Học viện Khung sơn là học viện mạnh nhất trong bốn học viện lớn.
Ai cũng công nhận điều đó!
Nhưng, nó cũng bí ẩn và khiêm tốn nhất.
Đến nỗi, cả thế giới Đại Thiên cũng chẳng mấy ai biết vị trí cụ thể của học viện Khung sơn ở đâu.
Hơn nữa, ba học viện khác thì tuyển sinh rộng rãi, còn Khung sơn lại rất lạ đời, họ không làm thế.
Nghe nói, bọn họ chú ý đến cậu thì sẽ chủ
Ngoài ra, người thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài lại là viện trưởng Tiền Kỳ, các đệ tự, trưởng lão, chấp sự khác thì lại rất ít thấy.
Tiền Kỳ này cũng là một người lạ đời, yêu rượu như mạng.
Cuối cùng, người của bốn học viện lớn đều đến.
Chuyện như thế này cực kỳ hiếm.
Phải công nhận rằng, trong liên minh Hoang Thần thì Côn Hỗn Độn là tộc khiến người ta phải nể mặt nhất.
Kế tiếp.
“Anh Vô Vi, chúc mừng nhé”, lại có một giọng nói nữa truyền đến, nhưng lại là của một bà lão.
Bà ta chợt xuất hiện một cách kỳ lạ trên sân thủy tinh, khoác trên mình một bộ trường bào màu vàng,
khuôn mặt mơ hô bị trường bào che khuất.
“Tiền bối Côn Vô Vi thế mà lại không biết đối phương.
Song, trực giác lại báo cho Côn Vô Vi đối phương rất mạnh, chắc chắn là mạnh hơn mình.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vị trí thứ tư của bảng Tiên Nữ dường như khiến người ta không thế rời mắt.“Anh Trần, mời!”, Còn Vò Vi -tộc trưởng của tộc Côn Hỗn Độn đứng lên mang theo nụ cười trên mòi, sắp xếp chỗ ngồi trên đài thủy tinh cho nhóm người của học viện Bình Thiên, mấy vị của Học viện Bình Thiên đương nhiên có đủ tư cách để ngồi ở vị trí bốn hướng của đài thủy tinh.Mấy vị của học viện Bình Thiên vừa vào chỗ ngồi thì người của học viện Tiên Lạc cũng đã tới.Có điều, rất đáng thương.Chỉ có một vị thái thượng trưởng lão tới mà thòiHơn nữa, rõ ràng đó không phải là vị thái thượng trưởng lão mạnh nhất của học viện Tiên Lạc.“Anh Vô Vi, thành thực xin lỗi, thời gian trước học viện Tiên Lạc gặp phải đại nạn, tộc trưởng và vài vị Thái thượng trưởng lão đều bị thương nặng với mức độ khác nhau, bọn họ đều đã bế quan, vậy nên…”, vị thái thượng trưởng lão này có chút khó xử, nhanh chóng giải thích.“Không sao, không sao…”, Côn Vô Vi ngược lại cũng khôngcảm thấy có gì khó chịu hay khinh thường, vẫn sắp xếp chỗ ngồi giống với học viện Bình Thiên.Đang nói chuyện, thì Triệu Phong Niên – viện trưởng của học viện Thiên Uyên dẫn theo Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ, cũng đã tới.Sự xuất hiện của Hách Liên Tô lại một lân nữa dây lên một phen trầm trồ.Mới dành được danh top ba bảng Tiên Nữ, mức độ nối tiếng có thể tưởng tượng được.Cộng thêm Ninh Tư và TânLưu Ly, trong bốn người đứng đầu bảng Tiên Nữ, ngoại trừ người đứng thứ nhất ra, còn lại đều đã tới rồi.“Hahaha… Anh Vô Vi, xin chúc mừng!”, lại là một giọng nói trung niên khác trầm bổng vang lên.Nhưng lại là một tên mập lùn đeo vài bầu rượu bên hông.Ông ta đến một mình.“Anh Tiền!”, Cô Vô Vi mỉm cười chào.Đối phương chính là Tiền Kỳ -viện trưởng học viện Khung sơn.Học viện Khung sơn là học viện mạnh nhất trong bốn học viện lớn.Ai cũng công nhận điều đó!Nhưng, nó cũng bí ẩn và khiêm tốn nhất.Đến nỗi, cả thế giới Đại Thiên cũng chẳng mấy ai biết vị trí cụ thể của học viện Khung sơn ở đâu.Hơn nữa, ba học viện khác thì tuyển sinh rộng rãi, còn Khung sơn lại rất lạ đời, họ không làm thế.Nghe nói, bọn họ chú ý đến cậu thì sẽ chủNgoài ra, người thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài lại là viện trưởng Tiền Kỳ, các đệ tự, trưởng lão, chấp sự khác thì lại rất ít thấy.Tiền Kỳ này cũng là một người lạ đời, yêu rượu như mạng.Cuối cùng, người của bốn học viện lớn đều đến.Chuyện như thế này cực kỳ hiếm.Phải công nhận rằng, trong liên minh Hoang Thần thì Côn Hỗn Độn là tộc khiến người ta phải nể mặt nhất.Kế tiếp.“Anh Vô Vi, chúc mừng nhé”, lại có một giọng nói nữa truyền đến, nhưng lại là của một bà lão.Bà ta chợt xuất hiện một cách kỳ lạ trên sân thủy tinh, khoác trên mình một bộ trường bào màu vàng,khuôn mặt mơ hô bị trường bào che khuất.“Tiền bối Côn Vô Vi thế mà lại không biết đối phương.Song, trực giác lại báo cho Côn Vô Vi đối phương rất mạnh, chắc chắn là mạnh hơn mình.