Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1100: 1100: Tháp Tù Thần Bị Nghiền Nát
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tại sao lại không lấy ra thử đấu với nhau xem?”, Côn Thương quát lớn, trong đôi mắt đều là sự tàn nhẫn và mong đợi, nhiều hơn cả là sự đố kỵ và sát ý-Thực lực của Tô Minh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.Vì vậy Tô Minh nhất định phải chết.Tô Minh không chết thì hắn không yên tâm.“Anh chắc chắn muốn tôi lấy ra?”, thần sắc của Tô Minhcó chút quái dị.“Tất nhiên rồi! Sao? Không dám à?”, Côn Thương hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.“Bia Huyền Diệu! Trấn áp cho ta!”, một giây sau Tô Minh đột nhiên hét lên.Tiếng hét vừa dứt thì bia thần hạ xuống.Bia thần màu tím từ trên trời hạ xuống như trấn áp long mạch.Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương.Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cố họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi.Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn u hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy.Họ đều đờ đẵn cả người ra.Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.Trong chớp mắt…“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.Đúng vậy!Nó đã bị nghiền nát như thế.Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.
“Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tại sao lại không lấy ra thử đấu với nhau xem?”, Côn Thương quát lớn, trong đôi mắt đều là sự tàn nhẫn và mong đợi, nhiều hơn cả là sự đố kỵ và sát ý-
Thực lực của Tô Minh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Vì vậy Tô Minh nhất định phải chết.
Tô Minh không chết thì hắn không yên tâm.
“Anh chắc chắn muốn tôi lấy ra?”, thần sắc của Tô Minh
có chút quái dị.
“Tất nhiên rồi! Sao? Không dám à?”, Côn Thương hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.
“Bia Huyền Diệu! Trấn áp cho ta!”, một giây sau Tô Minh đột nhiên hét lên.
Tiếng hét vừa dứt thì bia thần hạ xuống.
Bia thần màu tím từ trên trời hạ xuống như trấn áp long mạch.
Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.
Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương.
Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.
Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.
Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cố họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”
Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.
Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…
Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.
Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.
Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi.
Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.
Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.
Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn u hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy.
Họ đều đờ đẵn cả người ra.
Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.
Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.
Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.
Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.
Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.
Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.
Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.
Đúng vậy!
Nó đã bị nghiền nát như thế.
Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.
Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tại sao lại không lấy ra thử đấu với nhau xem?”, Côn Thương quát lớn, trong đôi mắt đều là sự tàn nhẫn và mong đợi, nhiều hơn cả là sự đố kỵ và sát ý-Thực lực của Tô Minh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.Vì vậy Tô Minh nhất định phải chết.Tô Minh không chết thì hắn không yên tâm.“Anh chắc chắn muốn tôi lấy ra?”, thần sắc của Tô Minhcó chút quái dị.“Tất nhiên rồi! Sao? Không dám à?”, Côn Thương hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.“Bia Huyền Diệu! Trấn áp cho ta!”, một giây sau Tô Minh đột nhiên hét lên.Tiếng hét vừa dứt thì bia thần hạ xuống.Bia thần màu tím từ trên trời hạ xuống như trấn áp long mạch.Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương.Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cố họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi.Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn u hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy.Họ đều đờ đẵn cả người ra.Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.Trong chớp mắt…“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.Đúng vậy!Nó đã bị nghiền nát như thế.Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.