Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1102: 1102: Làm Gì Đã Thua!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong chớp mắt, thuật nhãn trong Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ giáng xuống nhìn về phía Tô Minh.Cứ mỗi thuật là một nhãn!Ngay lập tức, một đạo thuật quang bổ nhào về phía Tô Minh.Không có âm thanh nhưng nó ảo diệu khiến người ta không biết đó là ảo hay là thật.Còn Tô Minh lúc này thì chỉ khẽ lắc đầu.“Một trong mười đạo thuật cấm kỵ trong truyền thuyết?Hình như cũng khiến người ta khá thất vọng.Không biết là do anh dùng không được hay là bản thân đạo thuật này đã không Ổn”, Tô Minh thở dài, nói.Trong giọng nói của anh đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.Lời nói vừa dứt thì Tô Minh vẫn không nhúc nhích.Anh cứ để mặc thuật nhãn đó hạ xuống trước người mình.Thậm chí anh còn chả thèm dùng bia Huyền Diệu để chắn.Mà chỉ dùng không gian ‘cắt đoạn’ trong quy luật không gian.Đối với Tô Minh mà nói, đạo thuật cấm kỵ đỏ chả là cái gì sất.‘Cắt đoạn’ là một loại thần thông không gian đơn giản mà Tô Minh sáng tạo ra.Anh lợi dụng khe nứt không gian rồi tăng thêm không gian chồng chéo, cuối cùng dùng đến hố đen không gian.Từ đó dễ dàng tạo nên thần thông không gian ‘cắt đoạn’ như này.“Không! Không! Không!”, Côn Thương trừng mắt lên, con ngươi như bay ra ngoài.Tiếng hét lởn đầy tuyệt vọng.Hắn không dám tin! Tâm ý lại một lần nữa sụp đố, dường như sắp bước vào nhập ma.Đạo thuật cấm kỵ mà hắn tự tin nhất và tự hào nhất lại có kết cục như này sao?Làm sao chấp nhận được?Côn Thương như phát điên.Khí tức toàn thân cũng không ngừng sục sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhập ma.Những người có mặt ở đây đều như biến thành kẻ ngốc.Nhị Phó Điện Chủ cũng hóa đá, còn đám Trần Ngu Lễ như nín thở.Chấn động!Nhập tâm ý!Côn Thương ngay lập tứctrấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.Đúng vậy!Mình làm gì đã thua!Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!Một là huyết mạch!Một cái nữa là thần hồn!Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay x4c thịt thông thường.Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?Côn Thương đột nhiên cười lớn.Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chớp mắt, thuật nhãn trong Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ giáng xuống nhìn về phía Tô Minh.
Cứ mỗi thuật là một nhãn!
Ngay lập tức, một đạo thuật quang bổ nhào về phía Tô Minh.
Không có âm thanh nhưng nó ảo diệu khiến người ta không biết đó là ảo hay là thật.
Còn Tô Minh lúc này thì chỉ khẽ lắc đầu.
“Một trong mười đạo thuật cấm kỵ trong truyền thuyết?
Hình như cũng khiến người ta khá thất vọng.
Không biết là do anh dùng không được hay là bản thân đạo thuật này đã không Ổn”, Tô Minh thở dài, nói.
Trong giọng nói của anh đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh vẫn không nhúc nhích.
Anh cứ để mặc thuật nhãn đó hạ xuống trước người mình.
Thậm chí anh còn chả thèm dùng bia Huyền Diệu để chắn.
Mà chỉ dùng không gian ‘cắt đoạn’ trong quy luật không gian.
Đối với Tô Minh mà nói, đạo thuật cấm kỵ đỏ chả là cái gì sất.
‘Cắt đoạn’ là một loại thần thông không gian đơn giản mà Tô Minh sáng tạo ra.
Anh lợi dụng khe nứt không gian rồi tăng thêm không gian chồng chéo, cuối cùng dùng đến hố đen không gian.
Từ đó dễ dàng tạo nên thần thông không gian ‘cắt đoạn’ như này.
“Không! Không! Không!”, Côn Thương trừng mắt lên, con ngươi như bay ra ngoài.
Tiếng hét lởn đầy tuyệt vọng.
Hắn không dám tin! Tâm ý lại một lần nữa sụp đố, dường như sắp bước vào nhập ma.
Đạo thuật cấm kỵ mà hắn tự tin nhất và tự hào nhất lại có kết cục như này sao?
Làm sao chấp nhận được?
Côn Thương như phát điên.
Khí tức toàn thân cũng không ngừng sục sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhập ma.
Những người có mặt ở đây đều như biến thành kẻ ngốc.
Nhị Phó Điện Chủ cũng hóa đá, còn đám Trần Ngu Lễ như nín thở.
Chấn động!
Nhập tâm ý!
Côn Thương ngay lập tức
trấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.
Đúng vậy!
Mình làm gì đã thua!
Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!
Một là huyết mạch!
Một cái nữa là thần hồn!
Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.
Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?
Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay x4c thịt thông thường.
Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?
Côn Thương đột nhiên cười lớn.
Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong chớp mắt, thuật nhãn trong Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ giáng xuống nhìn về phía Tô Minh.Cứ mỗi thuật là một nhãn!Ngay lập tức, một đạo thuật quang bổ nhào về phía Tô Minh.Không có âm thanh nhưng nó ảo diệu khiến người ta không biết đó là ảo hay là thật.Còn Tô Minh lúc này thì chỉ khẽ lắc đầu.“Một trong mười đạo thuật cấm kỵ trong truyền thuyết?Hình như cũng khiến người ta khá thất vọng.Không biết là do anh dùng không được hay là bản thân đạo thuật này đã không Ổn”, Tô Minh thở dài, nói.Trong giọng nói của anh đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.Lời nói vừa dứt thì Tô Minh vẫn không nhúc nhích.Anh cứ để mặc thuật nhãn đó hạ xuống trước người mình.Thậm chí anh còn chả thèm dùng bia Huyền Diệu để chắn.Mà chỉ dùng không gian ‘cắt đoạn’ trong quy luật không gian.Đối với Tô Minh mà nói, đạo thuật cấm kỵ đỏ chả là cái gì sất.‘Cắt đoạn’ là một loại thần thông không gian đơn giản mà Tô Minh sáng tạo ra.Anh lợi dụng khe nứt không gian rồi tăng thêm không gian chồng chéo, cuối cùng dùng đến hố đen không gian.Từ đó dễ dàng tạo nên thần thông không gian ‘cắt đoạn’ như này.“Không! Không! Không!”, Côn Thương trừng mắt lên, con ngươi như bay ra ngoài.Tiếng hét lởn đầy tuyệt vọng.Hắn không dám tin! Tâm ý lại một lần nữa sụp đố, dường như sắp bước vào nhập ma.Đạo thuật cấm kỵ mà hắn tự tin nhất và tự hào nhất lại có kết cục như này sao?Làm sao chấp nhận được?Côn Thương như phát điên.Khí tức toàn thân cũng không ngừng sục sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhập ma.Những người có mặt ở đây đều như biến thành kẻ ngốc.Nhị Phó Điện Chủ cũng hóa đá, còn đám Trần Ngu Lễ như nín thở.Chấn động!Nhập tâm ý!Côn Thương ngay lập tứctrấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.Đúng vậy!Mình làm gì đã thua!Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!Một là huyết mạch!Một cái nữa là thần hồn!Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay x4c thịt thông thường.Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?Côn Thương đột nhiên cười lớn.Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin..