Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1105: 1105: Sức Mạnh Linh Hồn!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng hiện giờ…Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.ông lão Côn u cũng thế…“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tân Lưu Ly kích động như phát điên.Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.“Tại sao lại như vậy?”, Phượng Nguyên với vẻ mặt đố kỵ, giờ đây co rúm lại trông không còn giống mặt người nữa.Kỳ tích Tô Minh tạo ra đúng là không thể tin nổi, như đâm xuyên tim cô ta.Tô Minh là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn ở tầng võ đạo thấp kém!Dựa vào đâu mà Tô Minh lại lợi hại như vậy?Dựa vào đâu?“Chẳng phải nói là hai niềm vui mà? Cái thứ hai đâu?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Côn Thương đang chấn động và có chết cũng không dám tin.Đến lúc này mới đúng là vô vị thật! Chỉ mong niềm vui bất ngờ thứ hai của Côn Thương sẽ có ý nghĩa chút.Thái độ thản nhiên của Tô Minh khiến Côn Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục.Máu me toàn thân cộng với cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt.“Tô Minh! Anh…”, lúc này ma khí trên người Côn Thương toát ra, dường như đây là dấu hiệu của trạng thái nhập ma.Côn Thương thật sự đã suy sụp tâm ý.“Nếu anh đã muốn xem niềm vui thứ hai thì tôi sẽ cho anh xem! Lôi mãng thần hồn! Đi!”, Côn Thương lại hét lên.Vô cùng tàn độc!Giọng nới hòa quyện với hưkhông!Một bóng dáng thần hồn màu đỏ tím như con mãng xà xuất hiện trong nhận thức thần hồn của hắn.Ngưng tụ cực độ!Vô cùng sống động!Sức mạnh linh hồn!Khiến người khác kinh hãi!Đây chính là sức mạnh thần hồn!Quá khủng khiếp!Nói như này vậy! Kể cả là những lão quái vật có mặt ở đây như ông lão Côn u, Nhị Phó Điện Chủ thì thần hồn của họ cũng không mạnh bằng Côn Thương.Cách biệt quá lớn!Sức mạnh thần hồn lớn như vậy thì đúng là kinh hãi, đúng là chưa từng thấy bao giờ.Khủng khiếp hơn là thần hồn xuất hiện thì có thể ngưng tụ cực độ!Hồn kỹ trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta không dám tin.Lôi mãng thần hồn lao về phía Tô Minh với tốc độ nhanh như chớp.Người bình thường căn bản là không thể né tránh được hồn kỹ này.Nói cho cùng thì nền văn minh Xương là nền văn minh chân khí võ đạo phức tạp.

Nhưng hiện giờ…

Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.

ông lão Côn u cũng thế…

“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tân Lưu Ly kích động như phát điên.

Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.

“Tại sao lại như vậy?”, Phượng Nguyên với vẻ mặt đố kỵ, giờ đây co rúm lại trông không còn giống mặt người nữa.

Kỳ tích Tô Minh tạo ra đúng là không thể tin nổi, như đâm xuyên tim cô ta.

Tô Minh là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn ở tầng võ đạo thấp kém!

Dựa vào đâu mà Tô Minh lại lợi hại như vậy?

Dựa vào đâu?

“Chẳng phải nói là hai niềm vui mà? Cái thứ hai đâu?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Côn Thương đang chấn động và có chết cũng không dám tin.

Đến lúc này mới đúng là vô vị thật! Chỉ mong niềm vui bất ngờ thứ hai của Côn Thương sẽ có ý nghĩa chút.

Thái độ thản nhiên của Tô Minh khiến Côn Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Máu me toàn thân cộng với cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt.

“Tô Minh! Anh…”, lúc này ma khí trên người Côn Thương toát ra, dường như đây là dấu hiệu của trạng thái nhập ma.

Côn Thương thật sự đã suy sụp tâm ý.

“Nếu anh đã muốn xem niềm vui thứ hai thì tôi sẽ cho anh xem! Lôi mãng thần hồn! Đi!”, Côn Thương lại hét lên.

Vô cùng tàn độc!

Giọng nới hòa quyện với hư

không!

Một bóng dáng thần hồn màu đỏ tím như con mãng xà xuất hiện trong nhận thức thần hồn của hắn.

Ngưng tụ cực độ!

Vô cùng sống động!

Sức mạnh linh hồn!

Khiến người khác kinh hãi!

Đây chính là sức mạnh thần hồn!

Quá khủng khiếp!

Nói như này vậy! Kể cả là những lão quái vật có mặt ở đây như ông lão Côn u, Nhị Phó Điện Chủ thì thần hồn của họ cũng không mạnh bằng Côn Thương.

Cách biệt quá lớn!

Sức mạnh thần hồn lớn như vậy thì đúng là kinh hãi, đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Khủng khiếp hơn là thần hồn xuất hiện thì có thể ngưng tụ cực độ!

Hồn kỹ trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta không dám tin.

Lôi mãng thần hồn lao về phía Tô Minh với tốc độ nhanh như chớp.

Người bình thường căn bản là không thể né tránh được hồn kỹ này.

Nói cho cùng thì nền văn minh Xương là nền văn minh chân khí võ đạo phức tạp.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng hiện giờ…Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.ông lão Côn u cũng thế…“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tân Lưu Ly kích động như phát điên.Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.“Tại sao lại như vậy?”, Phượng Nguyên với vẻ mặt đố kỵ, giờ đây co rúm lại trông không còn giống mặt người nữa.Kỳ tích Tô Minh tạo ra đúng là không thể tin nổi, như đâm xuyên tim cô ta.Tô Minh là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn ở tầng võ đạo thấp kém!Dựa vào đâu mà Tô Minh lại lợi hại như vậy?Dựa vào đâu?“Chẳng phải nói là hai niềm vui mà? Cái thứ hai đâu?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Côn Thương đang chấn động và có chết cũng không dám tin.Đến lúc này mới đúng là vô vị thật! Chỉ mong niềm vui bất ngờ thứ hai của Côn Thương sẽ có ý nghĩa chút.Thái độ thản nhiên của Tô Minh khiến Côn Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục.Máu me toàn thân cộng với cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt.“Tô Minh! Anh…”, lúc này ma khí trên người Côn Thương toát ra, dường như đây là dấu hiệu của trạng thái nhập ma.Côn Thương thật sự đã suy sụp tâm ý.“Nếu anh đã muốn xem niềm vui thứ hai thì tôi sẽ cho anh xem! Lôi mãng thần hồn! Đi!”, Côn Thương lại hét lên.Vô cùng tàn độc!Giọng nới hòa quyện với hưkhông!Một bóng dáng thần hồn màu đỏ tím như con mãng xà xuất hiện trong nhận thức thần hồn của hắn.Ngưng tụ cực độ!Vô cùng sống động!Sức mạnh linh hồn!Khiến người khác kinh hãi!Đây chính là sức mạnh thần hồn!Quá khủng khiếp!Nói như này vậy! Kể cả là những lão quái vật có mặt ở đây như ông lão Côn u, Nhị Phó Điện Chủ thì thần hồn của họ cũng không mạnh bằng Côn Thương.Cách biệt quá lớn!Sức mạnh thần hồn lớn như vậy thì đúng là kinh hãi, đúng là chưa từng thấy bao giờ.Khủng khiếp hơn là thần hồn xuất hiện thì có thể ngưng tụ cực độ!Hồn kỹ trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta không dám tin.Lôi mãng thần hồn lao về phía Tô Minh với tốc độ nhanh như chớp.Người bình thường căn bản là không thể né tránh được hồn kỹ này.Nói cho cùng thì nền văn minh Xương là nền văn minh chân khí võ đạo phức tạp.

Chương 1105: 1105: Sức Mạnh Linh Hồn!