Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1114: 1114: Mọi Thứ Đều Phải Có Hồi Kết!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, như thể đang nói: Để tôi xem Vương Thạch Hỗn Độn đó có thể gắng gượng được bao lâu?Cùng lúc đó.Cả người Tô Minh đang chìm trong thế giới đỏ như máu.Vô biên vô hạn.Không có một vật thể sống hay linh hồn nào.Chỉ có một mình anh trong cái thê giới khống lồ ấy.Hơn nữa, Tô Minh phát hiện, hình như anh chẳng hề có hình dạng hay bóng dáng gì.Suy nghĩ chợt thay đổi, ngàn giọt máu thay đổi.Cực kỳ quỷ dị.“Hình như nơi này… Là không gian bên trong bảo tàng huyết mạch”, Tô Minh đoán: “Phải làm sao để ra ngoài?”Trong thế giới Huyết Sắc mờ mịt này không có điểm cuối.Ra khỏi nơi này là một vấn đề.Tô Minh đi tới theo bản năng.Đi tới.Lại đi tới.Nhưng hoàn toàn vô dụng.Đột nhiên!Dường như Tô Minh nghe thấy âm thanh gì đó.Đó là âm thanh kêu gọi từ sâu tận trong linh hồn.Anh ngẩng đầu lên theo bản năng.Trông thấy.Trên bầu trời màu máu đỏ xa xa.Có một chữ viết.Một chữ thật to, khổng lồ che phủ cả bầu trời màu máu đỏ.Một chữ như chứa đựng cả linh hồn linh động.Nó đang tự bùng cháy.Đang rơi xuống.Đang chồng lên nhau.Đang chảy dọc.Đang lơ lửng.Trên cái chữ đó có vô số bí văn và quy luật vây quanh, ngưng tụ.Tô Minh trông thấy thế thì cả người run lên, như thể bị trói buộc cả linh hồn lại.Sau đó bị hút vào bên trong chữ viết.Trong đầu lại vang vọng lên như tiếng chuông… “Hưu”.Chữ viết thật to trên bầu trời đó chính là chữ “Hưu”.Giờ phút này, âm thanh vangvọng trong đầu Tô Minh chính là Quyet Chư Hưu.Tô Minh lập tức hiểu ra, thì ra bảo tàng huyết mạch lại ấn chứa bí pháp thần thông bên trong.Chẳng qua, trước đó anh chỉ kích hoạt chút chút bảo tàng huyết mạch để dùng mà thôi.Quá ít.Thế nên, không có tư cách để tu luyện.Bây giờ, vì đang đứng giữa ranh giới sống chết nên bảo tàng huyết mạch mới được thức tỉnh và kích hoạt thêm một phần.Bấy giờ, máu thịt, huyết mạch cũng như cả cơ thể Tô Minh được bảo tàng huyết mạch thay đổi, đồng thời được truyền thừa Quyết Chữ Hưu này!Hưu, chữ kết thúc trong câu mọi thứ đều đến hồi kết!Đầu óc Tô Minh cứ vang vọng âm thanh, hình ảnh bí quyết tạo thành cứ hiện lên liên tục.Hết cảnh này đến cảnh khác.Khiến Tô Minh phái há hốc miệng.Cực kỳ đáng sợ.Thần thông Quyết Chữ Hưu vừa đánh xuống, sức mạnh ghê gớm đến mức Tô Minh không cách nào tướng tượng nổi.Mặt trời và mặt trăng rơi xuống, vì sao cũng chẳng còn sáng soi, mảnh đất hơn trăm ngàn năm hóa thành tro tàn, một nền văn minh hình thành rồi biến mất…Cả những kẻ địch trốn vào dòng chảy thời gian cũng bị lôi ra giết chết.Dù là quy luật Không Gian hay đạo Luân Hồi, đối mặt với Hưu ấn của Quyết Chữ Hưu cũng phải r3n rỉ sợ hãi…Mọi thứ đều phải có hồi kết!Không phải là câu chuyện cười!

Đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, như thể đang nói: Để tôi xem Vương Thạch Hỗn Độn đó có thể gắng gượng được bao lâu?

Cùng lúc đó.

Cả người Tô Minh đang chìm trong thế giới đỏ như máu.

Vô biên vô hạn.

Không có một vật thể sống hay linh hồn nào.

Chỉ có một mình anh trong cái thê giới khống lồ ấy.

Hơn nữa, Tô Minh phát hiện, hình như anh chẳng hề có hình dạng hay bóng dáng gì.

Suy nghĩ chợt thay đổi, ngàn giọt máu thay đổi.

Cực kỳ quỷ dị.

“Hình như nơi này… Là không gian bên trong bảo tàng huyết mạch”, Tô Minh đoán: “Phải làm sao để ra ngoài?”

Trong thế giới Huyết Sắc mờ mịt này không có điểm cuối.

Ra khỏi nơi này là một vấn đề.

Tô Minh đi tới theo bản năng.

Đi tới.

Lại đi tới.

Nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đột nhiên!

Dường như Tô Minh nghe thấy âm thanh gì đó.

Đó là âm thanh kêu gọi từ sâu tận trong linh hồn.

Anh ngẩng đầu lên theo bản năng.

Trông thấy.

Trên bầu trời màu máu đỏ xa xa.

Có một chữ viết.

Một chữ thật to, khổng lồ che phủ cả bầu trời màu máu đỏ.

Một chữ như chứa đựng cả linh hồn linh động.

Nó đang tự bùng cháy.

Đang rơi xuống.

Đang chồng lên nhau.

Đang chảy dọc.

Đang lơ lửng.

Trên cái chữ đó có vô số bí văn và quy luật vây quanh, ngưng tụ.

Tô Minh trông thấy thế thì cả người run lên, như thể bị trói buộc cả linh hồn lại.

Sau đó bị hút vào bên trong chữ viết.

Trong đầu lại vang vọng lên như tiếng chuông… “Hưu”.

Chữ viết thật to trên bầu trời đó chính là chữ “Hưu”.

Giờ phút này, âm thanh vang

vọng trong đầu Tô Minh chính là Quyet Chư Hưu.

Tô Minh lập tức hiểu ra, thì ra bảo tàng huyết mạch lại ấn chứa bí pháp thần thông bên trong.

Chẳng qua, trước đó anh chỉ kích hoạt chút chút bảo tàng huyết mạch để dùng mà thôi.

Quá ít.

Thế nên, không có tư cách để tu luyện.

Bây giờ, vì đang đứng giữa ranh giới sống chết nên bảo tàng huyết mạch mới được thức tỉnh và kích hoạt thêm một phần.

Bấy giờ, máu thịt, huyết mạch cũng như cả cơ thể Tô Minh được bảo tàng huyết mạch thay đổi, đồng thời được truyền thừa Quyết Chữ Hưu này!

Hưu, chữ kết thúc trong câu mọi thứ đều đến hồi kết!

Đầu óc Tô Minh cứ vang vọng âm thanh, hình ảnh bí quyết tạo thành cứ hiện lên liên tục.

Hết cảnh này đến cảnh khác.

Khiến Tô Minh phái há hốc miệng.

Cực kỳ đáng sợ.

Thần thông Quyết Chữ Hưu vừa đánh xuống, sức mạnh ghê gớm đến mức Tô Minh không cách nào tướng tượng nổi.

Mặt trời và mặt trăng rơi xuống, vì sao cũng chẳng còn sáng soi, mảnh đất hơn trăm ngàn năm hóa thành tro tàn, một nền văn minh hình thành rồi biến mất…

Cả những kẻ địch trốn vào dòng chảy thời gian cũng bị lôi ra giết chết.

Dù là quy luật Không Gian hay đạo Luân Hồi, đối mặt với Hưu ấn của Quyết Chữ Hưu cũng phải r3n rỉ sợ hãi…

Mọi thứ đều phải có hồi kết!

Không phải là câu chuyện cười!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, như thể đang nói: Để tôi xem Vương Thạch Hỗn Độn đó có thể gắng gượng được bao lâu?Cùng lúc đó.Cả người Tô Minh đang chìm trong thế giới đỏ như máu.Vô biên vô hạn.Không có một vật thể sống hay linh hồn nào.Chỉ có một mình anh trong cái thê giới khống lồ ấy.Hơn nữa, Tô Minh phát hiện, hình như anh chẳng hề có hình dạng hay bóng dáng gì.Suy nghĩ chợt thay đổi, ngàn giọt máu thay đổi.Cực kỳ quỷ dị.“Hình như nơi này… Là không gian bên trong bảo tàng huyết mạch”, Tô Minh đoán: “Phải làm sao để ra ngoài?”Trong thế giới Huyết Sắc mờ mịt này không có điểm cuối.Ra khỏi nơi này là một vấn đề.Tô Minh đi tới theo bản năng.Đi tới.Lại đi tới.Nhưng hoàn toàn vô dụng.Đột nhiên!Dường như Tô Minh nghe thấy âm thanh gì đó.Đó là âm thanh kêu gọi từ sâu tận trong linh hồn.Anh ngẩng đầu lên theo bản năng.Trông thấy.Trên bầu trời màu máu đỏ xa xa.Có một chữ viết.Một chữ thật to, khổng lồ che phủ cả bầu trời màu máu đỏ.Một chữ như chứa đựng cả linh hồn linh động.Nó đang tự bùng cháy.Đang rơi xuống.Đang chồng lên nhau.Đang chảy dọc.Đang lơ lửng.Trên cái chữ đó có vô số bí văn và quy luật vây quanh, ngưng tụ.Tô Minh trông thấy thế thì cả người run lên, như thể bị trói buộc cả linh hồn lại.Sau đó bị hút vào bên trong chữ viết.Trong đầu lại vang vọng lên như tiếng chuông… “Hưu”.Chữ viết thật to trên bầu trời đó chính là chữ “Hưu”.Giờ phút này, âm thanh vangvọng trong đầu Tô Minh chính là Quyet Chư Hưu.Tô Minh lập tức hiểu ra, thì ra bảo tàng huyết mạch lại ấn chứa bí pháp thần thông bên trong.Chẳng qua, trước đó anh chỉ kích hoạt chút chút bảo tàng huyết mạch để dùng mà thôi.Quá ít.Thế nên, không có tư cách để tu luyện.Bây giờ, vì đang đứng giữa ranh giới sống chết nên bảo tàng huyết mạch mới được thức tỉnh và kích hoạt thêm một phần.Bấy giờ, máu thịt, huyết mạch cũng như cả cơ thể Tô Minh được bảo tàng huyết mạch thay đổi, đồng thời được truyền thừa Quyết Chữ Hưu này!Hưu, chữ kết thúc trong câu mọi thứ đều đến hồi kết!Đầu óc Tô Minh cứ vang vọng âm thanh, hình ảnh bí quyết tạo thành cứ hiện lên liên tục.Hết cảnh này đến cảnh khác.Khiến Tô Minh phái há hốc miệng.Cực kỳ đáng sợ.Thần thông Quyết Chữ Hưu vừa đánh xuống, sức mạnh ghê gớm đến mức Tô Minh không cách nào tướng tượng nổi.Mặt trời và mặt trăng rơi xuống, vì sao cũng chẳng còn sáng soi, mảnh đất hơn trăm ngàn năm hóa thành tro tàn, một nền văn minh hình thành rồi biến mất…Cả những kẻ địch trốn vào dòng chảy thời gian cũng bị lôi ra giết chết.Dù là quy luật Không Gian hay đạo Luân Hồi, đối mặt với Hưu ấn của Quyết Chữ Hưu cũng phải r3n rỉ sợ hãi…Mọi thứ đều phải có hồi kết!Không phải là câu chuyện cười!

Chương 1114: 1114: Mọi Thứ Đều Phải Có Hồi Kết!