Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1127: Chương 1127

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.Đạm Đài Vô Tinh là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi!Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới.Đó là một người phụ nữtrung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tinh.“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tinh cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc, vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.Sau đó ông ta hỏi: “Vô Tình! Tại sao tên Tô Minh đỏ lại khôngcùng con đến gặp ta? Sợ ta vạch trần hẳn sao?”“Tô Minh đang bế quan tu luyện ạ”, Đạm Đài Vô Tình đáp.Hừm! Bế quan cái quái gì?AIX1Chắc là sợ nên tìm cớ tránh trước chứ gì?”, đôi mắt già nua của Đạm Đài Chân Thương trở nên lạnh lùng.Người khác rắp tâm lừa gạt thì ông ta mặc kệ nhưng nếu gạt con gái ông ta thì không được.Theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì con gái ông ta với Chu Kình mới là trời sinh một cặp.Và cũng chỉ có Chu Kình mới xứng với con gái ông ta.Còn tất cả những thanh niên anh tài khác, bất luận tuổi tác thế nào hay có chiêu bài gì, có thiên phú và lai lịch ra sao, tất cả đều không là gì với Chu Kình cả.Anh mắt Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía bên ngoài hoàng cung, sau đó nhìn lên trên đá thần Bất Tử.Trên đó có in lại quyền ấn của Chu Kình, quá rõ, quá sáng so với tất cả quyền của mọi người, độc nhất vô nhị.Đến cả quyền ấn mà những Đại Đế thời trẻ để lại cũng bị lu mờ.Vậy thì xin hỏi, còn ai hơn nữa?Đạm Đài Vô Tình không phản bác lại và cũng không muốn khuyên phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc này.Tất cả chỉ đợi Tô Minh xuất quan và dùng thực tẽ’ đế chửngminh.Thấy Đạm Đài Vô Tinh không nói gì, Đạm Đài Chân Thương tưởng rằng con gái mình đã lĩnh ngộ nên định khoát tay bảo con gái rời đi.Nhưng đúng lúc này…“0?”, Đạm Đài Chân Thương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài hoàng cung, nói: “Lão Tam về rồi sao?”Lão Tam mà ông ta gọi, chính là con trai thứ ba của ông ta, Đạm Đài Vô Tôn.Một lát sau, một ngườithanh niên từ bầu trời bên ngoài hoàng cung nhanh chóng xuất hiện.“Nhi thần xin cầu kiến phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tôn lớn tiếng nói.Hắn không biết lúc này phụ hoàng và mẫu hậu đang ở trong đại điện, còn tưởng rằng phụ hoàng đang tu thân tĩnh dưỡng trong thâm cung.Nhưng kể cả là vậy thì Đạm Đài Vô Tôn vẫn vui vẻ lớn tiếng cầu kiến.Điều này chứng tỏ là có chuyện quan trọng.Lúc này, tất cả mọi ngườiđều đang chăm chú nhìn về hoàng cung.

Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”

Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.

Đạm Đài Vô Tinh là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.

Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.

Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.

Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.

Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.

“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi!

Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới.

Đó là một người phụ nữtrung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.

Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tinh.

“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tinh cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.

“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc, vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.

Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.

Sau đó ông ta hỏi: “Vô Tình! Tại sao tên Tô Minh đỏ lại không

cùng con đến gặp ta? Sợ ta vạch trần hẳn sao?”

“Tô Minh đang bế quan tu luyện ạ”, Đạm Đài Vô Tình đáp.

Hừm! Bế quan cái quái gì?

AI

X

1

Chắc là sợ nên tìm cớ tránh trước chứ gì?”, đôi mắt già nua của Đạm Đài Chân Thương trở nên lạnh lùng.

Người khác rắp tâm lừa gạt thì ông ta mặc kệ nhưng nếu gạt con gái ông ta thì không được.

Theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì con gái ông ta với Chu Kình mới là trời sinh một cặp.

Và cũng chỉ có Chu Kình mới xứng với con gái ông ta.

Còn tất cả những thanh niên anh tài khác, bất luận tuổi tác thế nào hay có chiêu bài gì, có thiên phú và lai lịch ra sao, tất cả đều không là gì với Chu Kình cả.

Anh mắt Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía bên ngoài hoàng cung, sau đó nhìn lên trên đá thần Bất Tử.

Trên đó có in lại quyền ấn của Chu Kình, quá rõ, quá sáng so với tất cả quyền của mọi người, độc nhất vô nhị.

Đến cả quyền ấn mà những Đại Đế thời trẻ để lại cũng bị lu mờ.

Vậy thì xin hỏi, còn ai hơn nữa?

Đạm Đài Vô Tình không phản bác lại và cũng không muốn khuyên phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc này.

Tất cả chỉ đợi Tô Minh xuất quan và dùng thực tẽ’ đế chửng

minh.

Thấy Đạm Đài Vô Tinh không nói gì, Đạm Đài Chân Thương tưởng rằng con gái mình đã lĩnh ngộ nên định khoát tay bảo con gái rời đi.

Nhưng đúng lúc này…

“0?”, Đạm Đài Chân Thương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài hoàng cung, nói: “Lão Tam về rồi sao?”

Lão Tam mà ông ta gọi, chính là con trai thứ ba của ông ta, Đạm Đài Vô Tôn.

Một lát sau, một người

thanh niên từ bầu trời bên ngoài hoàng cung nhanh chóng xuất hiện.

“Nhi thần xin cầu kiến phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tôn lớn tiếng nói.

Hắn không biết lúc này phụ hoàng và mẫu hậu đang ở trong đại điện, còn tưởng rằng phụ hoàng đang tu thân tĩnh dưỡng trong thâm cung.

Nhưng kể cả là vậy thì Đạm Đài Vô Tôn vẫn vui vẻ lớn tiếng cầu kiến.

Điều này chứng tỏ là có chuyện quan trọng.

Lúc này, tất cả mọi người

đều đang chăm chú nhìn về hoàng cung.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.Đạm Đài Vô Tinh là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi!Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới.Đó là một người phụ nữtrung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tinh.“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tinh cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc, vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.Sau đó ông ta hỏi: “Vô Tình! Tại sao tên Tô Minh đỏ lại khôngcùng con đến gặp ta? Sợ ta vạch trần hẳn sao?”“Tô Minh đang bế quan tu luyện ạ”, Đạm Đài Vô Tình đáp.Hừm! Bế quan cái quái gì?AIX1Chắc là sợ nên tìm cớ tránh trước chứ gì?”, đôi mắt già nua của Đạm Đài Chân Thương trở nên lạnh lùng.Người khác rắp tâm lừa gạt thì ông ta mặc kệ nhưng nếu gạt con gái ông ta thì không được.Theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì con gái ông ta với Chu Kình mới là trời sinh một cặp.Và cũng chỉ có Chu Kình mới xứng với con gái ông ta.Còn tất cả những thanh niên anh tài khác, bất luận tuổi tác thế nào hay có chiêu bài gì, có thiên phú và lai lịch ra sao, tất cả đều không là gì với Chu Kình cả.Anh mắt Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía bên ngoài hoàng cung, sau đó nhìn lên trên đá thần Bất Tử.Trên đó có in lại quyền ấn của Chu Kình, quá rõ, quá sáng so với tất cả quyền của mọi người, độc nhất vô nhị.Đến cả quyền ấn mà những Đại Đế thời trẻ để lại cũng bị lu mờ.Vậy thì xin hỏi, còn ai hơn nữa?Đạm Đài Vô Tình không phản bác lại và cũng không muốn khuyên phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc này.Tất cả chỉ đợi Tô Minh xuất quan và dùng thực tẽ’ đế chửngminh.Thấy Đạm Đài Vô Tinh không nói gì, Đạm Đài Chân Thương tưởng rằng con gái mình đã lĩnh ngộ nên định khoát tay bảo con gái rời đi.Nhưng đúng lúc này…“0?”, Đạm Đài Chân Thương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài hoàng cung, nói: “Lão Tam về rồi sao?”Lão Tam mà ông ta gọi, chính là con trai thứ ba của ông ta, Đạm Đài Vô Tôn.Một lát sau, một ngườithanh niên từ bầu trời bên ngoài hoàng cung nhanh chóng xuất hiện.“Nhi thần xin cầu kiến phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tôn lớn tiếng nói.Hắn không biết lúc này phụ hoàng và mẫu hậu đang ở trong đại điện, còn tưởng rằng phụ hoàng đang tu thân tĩnh dưỡng trong thâm cung.Nhưng kể cả là vậy thì Đạm Đài Vô Tôn vẫn vui vẻ lớn tiếng cầu kiến.Điều này chứng tỏ là có chuyện quan trọng.Lúc này, tất cả mọi ngườiđều đang chăm chú nhìn về hoàng cung.

Chương 1127: Chương 1127