Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1137: 1137: Đây Là Tự Tay Đưa Tô Minh Đến Chỗ Chết Sao
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” liên tiếp ba tiếng.Ba mảnh xương lớn hơn, khủng khiếp hơn lại được đặt lên.Đây là cấp bậc cổ vương.Ba mảnh xương ở cấp bậc Cổ vương.Sân võ đạo như hóa đá.Yên tĩnh một hồi lâu, trong một phút đều không có tiếng động.Tầm một phút sau…“Chu Kình!” tiếng hét lớnvang lên.Âm thanh điên cuồng như muôn vụt lên trời.Từng ánh mắt kích động nhìn về phía Chu Kình.“Ha ha…” Đạm Đài Chân Thương bật cười lớn.“Thật sự có thể gi3t ch3t tộc nhân của tộc cổ Ma ở cấp bậc cổ vương… Thật đáng SỢ” Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, tất nhiên cô ta cũng vô cùng chấn động.Đó là tộc nhân của tộc Cổ Ma ở cấp bậc cổ vương trong truyền thuyết.“Các vị! Xin hãy im lặng” một lát sau, đột nhiên Chu Kình giơ tay lên làm tư thế im lặng.Ngay lập tức không khí yên tĩnh trở lại.Điều này đủ thấy danh tiếng của Chu Kình lớn đến mức nào.Sau khi mọi người yên tĩnh thì Chu Kình quay đầu lại nhìn Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh.“Vô Tình! Vị này là?” Chu Kình quét nhìn tay của Đạm Đài Vô Tình, lúc này tay của cô ta vẫn khoác lấy cánh tay của Tô Minh.“Anh ấy là người đàn ông của tôi, Tô Minh”, Đạm Đài Vô Tình nói.What?Giỏi quá đi!Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng không kìm nổi mà khâm phục con gái mình, Vô Tình cương quyết thật!Đây là tự tay đưa Tô Minh đến chỗ chết sao?“Ha ha…” Chu Kình bật cười.Tiếng cười này mặc dù không có gì đặc biệt nhưng lại khiến mọi người lạnh hết sống lưng.Mặc dù Chu Kình và Đạm Đài Vô Tình vẫn chưa đính hôn nhưng theo như Chu Kình thấy thì Đạm Đài VôTình đã là vợ sắp cưới của hắn rồi.Không có bất cứ vấn đề gì.Mọi người cũng đều thừa nhận, ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thừa nhận.Lẽ nào, trên thế gian này ngoài hắn ra, vẫn còn có người xứng với Đạm Đài Vô Tình sao?Ai có thể ngờ…ĐƯỢc!ĐƯỢc lắm!“Các hạ…” Chu Kình nhìn về phía Tô Minh, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này…Không ai có thể ngờ tới…“Chu Kình! Bổn vương Hồn Triếp đến để khiêu chiến!” giọng nói vang lên như pháo nổ.Giọng nói văng vẳng từ không trung truyền đến, giống như núi thần trấn áp khiến người khác kinh hãi.“Đoàng!” trên bầu trời nứt thành một lỗ lớn.Sau đó một người thanh niên từ trong hư không bước ra.Phía sau còn đeo một chiếc rìu khổng lồ.Người thanh niên này cao tầm 5m, cao gấp ba lần người bình thường.Cơ bắp toàn thân đều là màu đen sậm, đôi mắt trũng sâu, con ngươi màu đen tuyền.Toàn thân có khí huyết dày đặc.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” liên tiếp ba tiếng.
Ba mảnh xương lớn hơn, khủng khiếp hơn lại được đặt lên.
Đây là cấp bậc cổ vương.
Ba mảnh xương ở cấp bậc Cổ vương.
Sân võ đạo như hóa đá.
Yên tĩnh một hồi lâu, trong một phút đều không có tiếng động.
Tầm một phút sau…
“Chu Kình!” tiếng hét lớn
vang lên.
Âm thanh điên cuồng như muôn vụt lên trời.
Từng ánh mắt kích động nhìn về phía Chu Kình.
“Ha ha…” Đạm Đài Chân Thương bật cười lớn.
“Thật sự có thể gi3t ch3t tộc nhân của tộc cổ Ma ở cấp bậc cổ vương… Thật đáng SỢ” Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, tất nhiên cô ta cũng vô cùng chấn động.
Đó là tộc nhân của tộc Cổ Ma ở cấp bậc cổ vương trong truyền thuyết.
“Các vị! Xin hãy im lặng” một lát sau, đột nhiên Chu Kình giơ tay lên làm tư thế im lặng.
Ngay lập tức không khí yên tĩnh trở lại.
Điều này đủ thấy danh tiếng của Chu Kình lớn đến mức nào.
Sau khi mọi người yên tĩnh thì Chu Kình quay đầu lại nhìn Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh.
“Vô Tình! Vị này là?” Chu Kình quét nhìn tay của Đạm Đài Vô Tình, lúc này tay của cô ta vẫn khoác lấy cánh tay của Tô Minh.
“Anh ấy là người đàn ông của tôi, Tô Minh”, Đạm Đài Vô Tình nói.
What?
Giỏi quá đi!
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng không kìm nổi mà khâm phục con gái mình, Vô Tình cương quyết thật!
Đây là tự tay đưa Tô Minh đến chỗ chết sao?
“Ha ha…” Chu Kình bật cười.
Tiếng cười này mặc dù không có gì đặc biệt nhưng lại khiến mọi người lạnh hết sống lưng.
Mặc dù Chu Kình và Đạm Đài Vô Tình vẫn chưa đính hôn nhưng theo như Chu Kình thấy thì Đạm Đài Vô
Tình đã là vợ sắp cưới của hắn rồi.
Không có bất cứ vấn đề gì.
Mọi người cũng đều thừa nhận, ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thừa nhận.
Lẽ nào, trên thế gian này ngoài hắn ra, vẫn còn có người xứng với Đạm Đài Vô Tình sao?
Ai có thể ngờ…
ĐƯỢc!
ĐƯỢc lắm!
“Các hạ…” Chu Kình nhìn về phía Tô Minh, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này…
Không ai có thể ngờ tới…
“Chu Kình! Bổn vương Hồn Triếp đến để khiêu chiến!” giọng nói vang lên như pháo nổ.
Giọng nói văng vẳng từ không trung truyền đến, giống như núi thần trấn áp khiến người khác kinh hãi.
“Đoàng!” trên bầu trời nứt thành một lỗ lớn.
Sau đó một người thanh niên từ trong hư không bước ra.
Phía sau còn đeo một chiếc rìu khổng lồ.
Người thanh niên này cao tầm 5m, cao gấp ba lần người bình thường.
Cơ bắp toàn thân đều là màu đen sậm, đôi mắt trũng sâu, con ngươi màu đen tuyền.
Toàn thân có khí huyết dày đặc.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” liên tiếp ba tiếng.Ba mảnh xương lớn hơn, khủng khiếp hơn lại được đặt lên.Đây là cấp bậc cổ vương.Ba mảnh xương ở cấp bậc Cổ vương.Sân võ đạo như hóa đá.Yên tĩnh một hồi lâu, trong một phút đều không có tiếng động.Tầm một phút sau…“Chu Kình!” tiếng hét lớnvang lên.Âm thanh điên cuồng như muôn vụt lên trời.Từng ánh mắt kích động nhìn về phía Chu Kình.“Ha ha…” Đạm Đài Chân Thương bật cười lớn.“Thật sự có thể gi3t ch3t tộc nhân của tộc cổ Ma ở cấp bậc cổ vương… Thật đáng SỢ” Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, tất nhiên cô ta cũng vô cùng chấn động.Đó là tộc nhân của tộc Cổ Ma ở cấp bậc cổ vương trong truyền thuyết.“Các vị! Xin hãy im lặng” một lát sau, đột nhiên Chu Kình giơ tay lên làm tư thế im lặng.Ngay lập tức không khí yên tĩnh trở lại.Điều này đủ thấy danh tiếng của Chu Kình lớn đến mức nào.Sau khi mọi người yên tĩnh thì Chu Kình quay đầu lại nhìn Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh.“Vô Tình! Vị này là?” Chu Kình quét nhìn tay của Đạm Đài Vô Tình, lúc này tay của cô ta vẫn khoác lấy cánh tay của Tô Minh.“Anh ấy là người đàn ông của tôi, Tô Minh”, Đạm Đài Vô Tình nói.What?Giỏi quá đi!Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng không kìm nổi mà khâm phục con gái mình, Vô Tình cương quyết thật!Đây là tự tay đưa Tô Minh đến chỗ chết sao?“Ha ha…” Chu Kình bật cười.Tiếng cười này mặc dù không có gì đặc biệt nhưng lại khiến mọi người lạnh hết sống lưng.Mặc dù Chu Kình và Đạm Đài Vô Tình vẫn chưa đính hôn nhưng theo như Chu Kình thấy thì Đạm Đài VôTình đã là vợ sắp cưới của hắn rồi.Không có bất cứ vấn đề gì.Mọi người cũng đều thừa nhận, ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thừa nhận.Lẽ nào, trên thế gian này ngoài hắn ra, vẫn còn có người xứng với Đạm Đài Vô Tình sao?Ai có thể ngờ…ĐƯỢc!ĐƯỢc lắm!“Các hạ…” Chu Kình nhìn về phía Tô Minh, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này…Không ai có thể ngờ tới…“Chu Kình! Bổn vương Hồn Triếp đến để khiêu chiến!” giọng nói vang lên như pháo nổ.Giọng nói văng vẳng từ không trung truyền đến, giống như núi thần trấn áp khiến người khác kinh hãi.“Đoàng!” trên bầu trời nứt thành một lỗ lớn.Sau đó một người thanh niên từ trong hư không bước ra.Phía sau còn đeo một chiếc rìu khổng lồ.Người thanh niên này cao tầm 5m, cao gấp ba lần người bình thường.Cơ bắp toàn thân đều là màu đen sậm, đôi mắt trũng sâu, con ngươi màu đen tuyền.Toàn thân có khí huyết dày đặc.