Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1157: Chương 1157

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.Tiếp theo… Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người, cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao.Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!“Trận Đại Đạo Tinh Thần!”, Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tứcgiận, lại khó tin và khó hiểu…“Đại đạo tự mình ra tay!”, đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình gi3t ch3t anh.Xem như là đánh đòn cảnh cáo.Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!Đây có lẽ là lần đầu tiên từkhi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.“Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!”, Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: “Vô Tinh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!”Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí làcái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng.Mà điều đó lại tự mình hại mình.Bởi vì, đối với “trận Đại Đạo Tinh Thần” trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy “trận Đại Đạo Tinh Thần” để bước vào giúp Tô Minh.Đó là “trận Đại Đạo Tinh Thần” đó!Nó cỏ tiếng khó phá hủy ởmặt vây nhốt người khác.Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyến tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút củahàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào “trận Đại Đạo Tinh Thần” cứu người.Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị “trận Đại Đạo Tinh Thần” thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!Đạm Đài Vô Tinh không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong “trim Đại Đạo Tinh Thần”, trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.Thế nên, Đạm Đài Vô Tinh không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng.Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được.Đây là số kiếpvà cũng là cơ hội của Tô Minh.Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta.Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng.Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.“Nhóc Tô, có thể sống quakiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!”, Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.

Tiếp theo… Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người, cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.

Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao.

Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!

“Trận Đại Đạo Tinh Thần!”, Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tức

giận, lại khó tin và khó hiểu…

“Đại đạo tự mình ra tay!”, đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.

Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.

Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình gi3t ch3t anh.

Xem như là đánh đòn cảnh cáo.

Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!

Đây có lẽ là lần đầu tiên từ

khi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.

“Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!”, Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: “Vô Tinh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!”

Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí là

cái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng.

Mà điều đó lại tự mình hại mình.

Bởi vì, đối với “trận Đại Đạo Tinh Thần” trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.

Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy “trận Đại Đạo Tinh Thần” để bước vào giúp Tô Minh.

Đó là “trận Đại Đạo Tinh Thần” đó!

Nó cỏ tiếng khó phá hủy ở

mặt vây nhốt người khác.

Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyến tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!

Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.

Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút của

hàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào “trận Đại Đạo Tinh Thần” cứu người.

Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị “trận Đại Đạo Tinh Thần” thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!

Đạm Đài Vô Tinh không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.

Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong “trim Đại Đạo Tinh Thần”, trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.

Thế nên, Đạm Đài Vô Tinh không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng.

Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.

Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được.

Đây là số kiếp

và cũng là cơ hội của Tô Minh.

Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta.

Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.

Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng.

Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.

Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.

“Nhóc Tô, có thể sống qua

kiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!”, Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.Tiếp theo… Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người, cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao.Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!“Trận Đại Đạo Tinh Thần!”, Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tứcgiận, lại khó tin và khó hiểu…“Đại đạo tự mình ra tay!”, đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình gi3t ch3t anh.Xem như là đánh đòn cảnh cáo.Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!Đây có lẽ là lần đầu tiên từkhi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.“Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!”, Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: “Vô Tinh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!”Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí làcái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng.Mà điều đó lại tự mình hại mình.Bởi vì, đối với “trận Đại Đạo Tinh Thần” trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy “trận Đại Đạo Tinh Thần” để bước vào giúp Tô Minh.Đó là “trận Đại Đạo Tinh Thần” đó!Nó cỏ tiếng khó phá hủy ởmặt vây nhốt người khác.Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyến tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút củahàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào “trận Đại Đạo Tinh Thần” cứu người.Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị “trận Đại Đạo Tinh Thần” thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!Đạm Đài Vô Tinh không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong “trim Đại Đạo Tinh Thần”, trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.Thế nên, Đạm Đài Vô Tinh không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng.Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được.Đây là số kiếpvà cũng là cơ hội của Tô Minh.Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta.Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng.Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.“Nhóc Tô, có thể sống quakiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!”, Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.

Chương 1157: Chương 1157