Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1173: 1173: Uy Lực Cũng Rất Đáng Sợ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tên tạp chủng, mày… rốt cuộc mày đã làm gì?”, Cố Đình Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, giận dữ gào lên, hoàn toàn hoảng sợ.Tô Minh căn bản không thèm đế ý.“Tiểu tạp chủng, tao muốn mày phải chết!”, Cố Đình Tiêu thất thố rồi.Cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, vào khoảnh khắc hắn ta không thể sử dụng được cầu Thương Khung, hắn ta đã thật sự hoảng loạn, cho dù hắn ta là Nhân Ma chuyển thế, cho dù hắn ta đã từng là Đại Đế trung vị thì vẫn hoảng loạn.Cả người hắn nắm lấy Thương Khung, lao về phía Tô Minh, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiên thêm môtthanh trọng đao cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo cổ xưa, bập bềnh khởi động, đao quyết vù vù, vút qua hạ xuống.Không thể không nói, dạng lão quái vật siêu cấp đã từng đứng ở vị trí đại đế như cố Đình Tiêu nội tình quá sâu, tùy tiện rút ra một thanh đao cũng có cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo, quả thựclà sung túc đến mức không thế tin nối.Chớp mắt đao ảnh đã đến trước mặt Tô Minh.Nhưng, Tô Minh đến né tránh cũng lười không né tránh.Lúc này anh đang ở trong quá trình kho tàng huyết mạch di chuyến mức cao nhất, trừ khi là những thứ chí bảo như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung hoặc là công kích cấp bậc cấm thuật đại đạo mới có thể tổn hại trí mạng được đến anh, bằng không việc chống đỡ với anh không phải là vấn đề quá lớn.Huống hồ, Cố Đình Tiêu đã bị trọng thương rồi, cung Nhân Ma đã bị anh cắn nuốt, cầu Thương Khung lại bị kho tàng huyết mạch khóa chặt, đang ở trong quá trình cắn nuốt rồi.Còn có thể còn lại bao nhiêu thực lực đây?Tô Minh không quan tâm đến công kích của Cố Đình Tiêu, cũng chỉ dùng bia Huyền Diệu ngăn trước người mà thôi.Về phần nghênh chiến thì căn bản không cần đến.Lúc này Tô Mình một lòng đặt ở cầu Thương Khung.Am!Trọng đao của Cố Đình Tiêu chém lên trên bia Huyền Diệu.Âm thanh đương nhiên lớn.Uy lực cũng rất đáng sợ.Ngay đến bia Huyền Diệu cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng đáng tiếc, chỉ ảm đạm đi ba phần chứ không khiến bia Huyền Diệu vỡ được, đúng là đòn đánh công cốc, gần như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, ánh hào quang ba phần đó đã hồi phục lại rồi.Thân là bản mệnh chí bảo, bia Huyền Diệu và Tô Minh tâm ý tương thông, năng lực tương thông, Tô Minh có khả năng hồi phục cực mạnh thì bia Huyền Diệu đương nhiên cũng có.Ngược lại, Cố Đình Tiêu một đao không có kết quả, bản thân lại còn bị phán chấn đến thổ huyết.Tại đây có hình ảnh.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tên tạp chủng, mày… rốt cuộc mày đã làm gì?”, Cố Đình Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, giận dữ gào lên, hoàn toàn hoảng sợ.

Tô Minh căn bản không thèm đế ý.

“Tiểu tạp chủng, tao muốn mày phải chết!”, Cố Đình Tiêu thất thố rồi.

Cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, vào khoảnh khắc hắn ta không thể sử dụng được cầu Thương Khung, hắn ta đã thật sự hoảng loạn, cho dù hắn ta là Nhân Ma chuyển thế, cho dù hắn ta đã từng là Đại Đế trung vị thì vẫn hoảng loạn.

Cả người hắn nắm lấy Thương Khung, lao về phía Tô Minh, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiên thêm môt

thanh trọng đao cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo cổ xưa, bập bềnh khởi động, đao quyết vù vù, vút qua hạ xuống.

Không thể không nói, dạng lão quái vật siêu cấp đã từng đứng ở vị trí đại đế như cố Đình Tiêu nội tình quá sâu, tùy tiện rút ra một thanh đao cũng có cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo, quả thực

là sung túc đến mức không thế tin nối.

Chớp mắt đao ảnh đã đến trước mặt Tô Minh.

Nhưng, Tô Minh đến né tránh cũng lười không né tránh.

Lúc này anh đang ở trong quá trình kho tàng huyết mạch di chuyến mức cao nhất, trừ khi là những thứ chí bảo như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung hoặc là công kích cấp bậc cấm thuật đại đạo mới có thể tổn hại trí mạng được đến anh, bằng không việc chống đỡ với anh không phải là vấn đề quá lớn.

Huống hồ, Cố Đình Tiêu đã bị trọng thương rồi, cung Nhân Ma đã bị anh cắn nuốt, cầu Thương Khung lại bị kho tàng huyết mạch khóa chặt, đang ở trong quá trình cắn nuốt rồi.

Còn có thể còn lại bao nhiêu thực lực đây?

Tô Minh không quan tâm đến công kích của Cố Đình Tiêu, cũng chỉ dùng bia Huyền Diệu ngăn trước người mà thôi.

Về phần nghênh chiến thì căn bản không cần đến.

Lúc này Tô Mình một lòng đặt ở cầu Thương Khung.

Am!

Trọng đao của Cố Đình Tiêu chém lên trên bia Huyền Diệu.

Âm thanh đương nhiên lớn.

Uy lực cũng rất đáng sợ.

Ngay đến bia Huyền Diệu cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng đáng tiếc, chỉ ảm đạm đi ba phần chứ không khiến bia Huyền Diệu vỡ được, đúng là đòn đánh công cốc, gần như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, ánh hào quang ba phần đó đã hồi phục lại rồi.

Thân là bản mệnh chí bảo, bia Huyền Diệu và Tô Minh tâm ý tương thông, năng lực tương thông, Tô Minh có khả năng hồi phục cực mạnh thì bia Huyền Diệu đương nhiên cũng có.

Ngược lại, Cố Đình Tiêu một đao không có kết quả, bản thân lại còn bị phán chấn đến thổ huyết.

Tại đây có hình ảnh

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tên tạp chủng, mày… rốt cuộc mày đã làm gì?”, Cố Đình Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, giận dữ gào lên, hoàn toàn hoảng sợ.Tô Minh căn bản không thèm đế ý.“Tiểu tạp chủng, tao muốn mày phải chết!”, Cố Đình Tiêu thất thố rồi.Cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, vào khoảnh khắc hắn ta không thể sử dụng được cầu Thương Khung, hắn ta đã thật sự hoảng loạn, cho dù hắn ta là Nhân Ma chuyển thế, cho dù hắn ta đã từng là Đại Đế trung vị thì vẫn hoảng loạn.Cả người hắn nắm lấy Thương Khung, lao về phía Tô Minh, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiên thêm môtthanh trọng đao cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo cổ xưa, bập bềnh khởi động, đao quyết vù vù, vút qua hạ xuống.Không thể không nói, dạng lão quái vật siêu cấp đã từng đứng ở vị trí đại đế như cố Đình Tiêu nội tình quá sâu, tùy tiện rút ra một thanh đao cũng có cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo, quả thựclà sung túc đến mức không thế tin nối.Chớp mắt đao ảnh đã đến trước mặt Tô Minh.Nhưng, Tô Minh đến né tránh cũng lười không né tránh.Lúc này anh đang ở trong quá trình kho tàng huyết mạch di chuyến mức cao nhất, trừ khi là những thứ chí bảo như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung hoặc là công kích cấp bậc cấm thuật đại đạo mới có thể tổn hại trí mạng được đến anh, bằng không việc chống đỡ với anh không phải là vấn đề quá lớn.Huống hồ, Cố Đình Tiêu đã bị trọng thương rồi, cung Nhân Ma đã bị anh cắn nuốt, cầu Thương Khung lại bị kho tàng huyết mạch khóa chặt, đang ở trong quá trình cắn nuốt rồi.Còn có thể còn lại bao nhiêu thực lực đây?Tô Minh không quan tâm đến công kích của Cố Đình Tiêu, cũng chỉ dùng bia Huyền Diệu ngăn trước người mà thôi.Về phần nghênh chiến thì căn bản không cần đến.Lúc này Tô Mình một lòng đặt ở cầu Thương Khung.Am!Trọng đao của Cố Đình Tiêu chém lên trên bia Huyền Diệu.Âm thanh đương nhiên lớn.Uy lực cũng rất đáng sợ.Ngay đến bia Huyền Diệu cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng đáng tiếc, chỉ ảm đạm đi ba phần chứ không khiến bia Huyền Diệu vỡ được, đúng là đòn đánh công cốc, gần như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, ánh hào quang ba phần đó đã hồi phục lại rồi.Thân là bản mệnh chí bảo, bia Huyền Diệu và Tô Minh tâm ý tương thông, năng lực tương thông, Tô Minh có khả năng hồi phục cực mạnh thì bia Huyền Diệu đương nhiên cũng có.Ngược lại, Cố Đình Tiêu một đao không có kết quả, bản thân lại còn bị phán chấn đến thổ huyết.Tại đây có hình ảnh.

Chương 1173: 1173: Uy Lực Cũng Rất Đáng Sợ