Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1182: 1182: Hắn Ta Rất Bí Ẩn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Hừ, dựa theo mưu kế cũ rích của Ý chí Đại Đạo, giam giữ anh trong trận Tinh Thần này, chẳng biết nó làm cái quái gì bên ngoài đó nữa? Theo như suy đoán của bổn Thiên Nữ, sau khi rời khỏi đây, có lẽ đối thủ mà anh phải đối đầu phải có thực lực tệ nhất là ở cấp độ nhân ma chuyển thế đấy! Anh đừng bao giờ coi thường Ý chí Đại Đạo, cái tên kia che giấu sâu lắm, ngàn vạn lần không thể đánh giá thấp nó.“Hì hì… Không phải tôi còn có Thiên Nữ tiền bối hay sao?”, Tô Minh cười tủm tỉm, anh không hề sợ hãi.“Đúng là vậy, có bổn Thiên Nữ ở đây, mặc cho Ý chí Đại Đạo có thủ đoạn thâm sâu gì đi nữa, thì anh vẫn sẽ bất khả chiến bại, không bao giờ lùi bước! Chỉ cần Ý chí Đại Đạo không dám tự mình ra tay, anh muốn làm gì thì làm cũng được!1′, thiên nữ Tạo Hóa kiêu ngạo nói: “Theo như suy tính của bổn Thiên nữ, Ý chí Đại Đạo chắc cho là anh bị nhốt trong trận Tinh Thần, không có linh khí sung túc dồi dào, nên anh sẽ không mấy tiến bộ, nó đã coi thường bản lĩnh của bổn Thiên Nữ, càng thêm coi thườngsự vượt trội của kho tàng huyết mạch”.Nhốt Tô Minh trong trận Tinh Thần này là có thể làm chậm tốc độ phát triển của anh ấy hay sao?Nực cười.Đợi đến khi ra trận, Tô Minh đã luyện hóa thành công hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, thế có hù chết Ý chí Đại Đạo không chứ, ha ha ha…Kho tàng huyết mạch chẳng phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể lường trước và tưởng tượng ra được, thành thật mà nói, vớimắt nhìn của thiên nữ Tạo Hóa đây, đời này đã gặp qua bao nhiêu thứ chứ? Mà tất cả chúng đều lần lượt bị sức mạnh của kho tàng huyết mạch làm cho nghẹn họng trăn trối, mà mày, chỉ một cái Ý chí Đại Đạo sinh ra từ nền văn minh thịnh vượng của một thế giới Đại Thiên nhỏ bé…“Tất nhiên rồi”, ánh mắt Tô Minh sáng ngời.Lúc này, cảnh giới của anh đã là cảnh giới Dung Đạo rồi.Cảnh giới thăng tiến như diều gặp gió.Chủ yếu là nhờ vào một lần bạo phát của kho tàng huyết mạch.Nó mang đến quá nhiều lợi ích.Dường như cảnh giới tăng tiến thêm mấy chục cấp, đồng thời, Tô Minh còn có khả năng thấu hiểu chút gì đó về phần nổi của tảng băng chìm của kho tàng huyết mạch.Bây giờ, với lực lượng giản đon nhất, Tô Minh có thể đạt tới trình độ một tỷ, nếu tính thêm “sự thúc đấy” của không gian thần thông, sát thương gây ra từ lực lượng tinh khiết đó có thểlên tới năm tỷ.“Sự thúc đẩy” này của không gian thần thông nhiều như vậy, là bởi quy luật không gian của Tô Minh đã đạt tới cấp năm, nhờ đó mà thực lực tăng mạnh, có thể nhân năm lần sát thương gây ra, điều này khá là khủng khiếp.Mặc khác, lực phòng thủ cơ bản của cơ thể cũng được tăng lên đáng kể và Tô Minh cũng nhận thấy điều đó, Linh Bảo Hỗn Độn bình thường rất khó gây ra một vết thương trên da anh.Một phần khác chính là tàn tích của cung Nhân Ma và cầuThương Khung, nó đã bị bia Huyền Diệu cắn nuốt, hiện tại, bia Huyền Diệu đã đạt đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn, vả lại nó gần như chạm đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.Hơn nữa, nhẫn không gian của Cố Đình Tiêu có biết bao nhiêu là bảo vật mà bia Huyền Diệu có thể cắn nuốt tiếp được, Tô Minh nghĩ rằng, đợi đến khi mình ra khỏi đại trận Tinh Thần, bia Huyền Diệu có thể đạt tới Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm mà không có vấn đề gì xảy ra.“Tiếp theo, đã đến lúc luyện hóa hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới rồi”, Tô Minh hít thậtsâu rồi nói, không thể hoàn thành nó trong nay mai được.Thời gian thấm thoắt thoiđưa.Hai năm sau.Học Viện Tiên Lạc.Lúc này.Hàng chục nghìn đệ tử nộimôn và ngoại môn của học viện đều dừng lại.Bọn họ ngẩng đầu, với vô vàn niềm kính nể và say mê, họnhìn về phía Tĩnh Các phía xa xăm kia.Thế nhưng, trên bầu trời Tĩnh Các, Đại Đạo hát vang, tử khí tuôn trào, thiên âm thành văn, hỗn độn rơi xuống!Trời hiện dị tượng!Thần tích xuất hiện!Giờ đây, nó đã xuất hiện đến lần thứ mười bảy rồi!Từ một năm trước, khi Chung Ly Tĩnh bước vào học viện Tiên Lạc, kể từ đó, cứ cách mười ngày nửa tháng lại xuất hiện cảnh tượng này.Không ai biết lai lịch của Chung Ly Tĩnh.Hắn ta rất bí ẩn.Cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy.Khi hắn ta vừa mới vào học viện Tiên Lạc đã được viện trưởng Viên Châm ưu ái thu làm đệ tử.Khi ấy, có rất nhiều người nghi vấn, Chung Ly Tĩnh có tài gì mà được ưu ái vậy chứ?

“Hừ, dựa theo mưu kế cũ rích của Ý chí Đại Đạo, giam giữ anh trong trận Tinh Thần này, chẳng biết nó làm cái quái gì bên ngoài đó nữa? Theo như suy đoán của bổn Thiên Nữ, sau khi rời khỏi đây, có lẽ đối thủ mà anh phải đối đầu phải có thực lực tệ nhất là ở cấp độ nhân ma chuyển thế đấy! Anh đừng bao giờ coi thường Ý chí Đại Đạo, cái tên kia che giấu sâu lắm, ngàn vạn lần không thể đánh giá thấp nó.

“Hì hì… Không phải tôi còn có Thiên Nữ tiền bối hay sao?”, Tô Minh cười tủm tỉm, anh không hề sợ hãi.

“Đúng là vậy, có bổn Thiên Nữ ở đây, mặc cho Ý chí Đại Đạo có thủ đoạn thâm sâu gì đi nữa, thì anh vẫn sẽ bất khả chiến bại, không bao giờ lùi bước! Chỉ cần Ý chí Đại Đạo không dám tự mình ra tay, anh muốn làm gì thì làm cũng được!1′, thiên nữ Tạo Hóa kiêu ngạo nói: “Theo như suy tính của bổn Thiên nữ, Ý chí Đại Đạo chắc cho là anh bị nhốt trong trận Tinh Thần, không có linh khí sung túc dồi dào, nên anh sẽ không mấy tiến bộ, nó đã coi thường bản lĩnh của bổn Thiên Nữ, càng thêm coi thường

sự vượt trội của kho tàng huyết mạch”.

Nhốt Tô Minh trong trận Tinh Thần này là có thể làm chậm tốc độ phát triển của anh ấy hay sao?

Nực cười.

Đợi đến khi ra trận, Tô Minh đã luyện hóa thành công hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, thế có hù chết Ý chí Đại Đạo không chứ, ha ha ha…

Kho tàng huyết mạch chẳng phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể lường trước và tưởng tượng ra được, thành thật mà nói, với

mắt nhìn của thiên nữ Tạo Hóa đây, đời này đã gặp qua bao nhiêu thứ chứ? Mà tất cả chúng đều lần lượt bị sức mạnh của kho tàng huyết mạch làm cho nghẹn họng trăn trối, mà mày, chỉ một cái Ý chí Đại Đạo sinh ra từ nền văn minh thịnh vượng của một thế giới Đại Thiên nhỏ bé…

“Tất nhiên rồi”, ánh mắt Tô Minh sáng ngời.

Lúc này, cảnh giới của anh đã là cảnh giới Dung Đạo rồi.

Cảnh giới thăng tiến như diều gặp gió.

Chủ yếu là nhờ vào một lần bạo phát của kho tàng huyết mạch.

Nó mang đến quá nhiều lợi ích.

Dường như cảnh giới tăng tiến thêm mấy chục cấp, đồng thời, Tô Minh còn có khả năng thấu hiểu chút gì đó về phần nổi của tảng băng chìm của kho tàng huyết mạch.

Bây giờ, với lực lượng giản đon nhất, Tô Minh có thể đạt tới trình độ một tỷ, nếu tính thêm “sự thúc đấy” của không gian thần thông, sát thương gây ra từ lực lượng tinh khiết đó có thể

lên tới năm tỷ.

“Sự thúc đẩy” này của không gian thần thông nhiều như vậy, là bởi quy luật không gian của Tô Minh đã đạt tới cấp năm, nhờ đó mà thực lực tăng mạnh, có thể nhân năm lần sát thương gây ra, điều này khá là khủng khiếp.

Mặc khác, lực phòng thủ cơ bản của cơ thể cũng được tăng lên đáng kể và Tô Minh cũng nhận thấy điều đó, Linh Bảo Hỗn Độn bình thường rất khó gây ra một vết thương trên da anh.

Một phần khác chính là tàn tích của cung Nhân Ma và cầu

Thương Khung, nó đã bị bia Huyền Diệu cắn nuốt, hiện tại, bia Huyền Diệu đã đạt đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn, vả lại nó gần như chạm đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.

Hơn nữa, nhẫn không gian của Cố Đình Tiêu có biết bao nhiêu là bảo vật mà bia Huyền Diệu có thể cắn nuốt tiếp được, Tô Minh nghĩ rằng, đợi đến khi mình ra khỏi đại trận Tinh Thần, bia Huyền Diệu có thể đạt tới Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm mà không có vấn đề gì xảy ra.

“Tiếp theo, đã đến lúc luyện hóa hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới rồi”, Tô Minh hít thật

sâu rồi nói, không thể hoàn thành nó trong nay mai được.

Thời gian thấm thoắt thoi

đưa.

Hai năm sau.

Học Viện Tiên Lạc.

Lúc này.

Hàng chục nghìn đệ tử nội

môn và ngoại môn của học viện đều dừng lại.

Bọn họ ngẩng đầu, với vô vàn niềm kính nể và say mê, họ

nhìn về phía Tĩnh Các phía xa xăm kia.

Thế nhưng, trên bầu trời Tĩnh Các, Đại Đạo hát vang, tử khí tuôn trào, thiên âm thành văn, hỗn độn rơi xuống!

Trời hiện dị tượng!

Thần tích xuất hiện!

Giờ đây, nó đã xuất hiện đến lần thứ mười bảy rồi!

Từ một năm trước, khi Chung Ly Tĩnh bước vào học viện Tiên Lạc, kể từ đó, cứ cách mười ngày nửa tháng lại xuất hiện cảnh tượng này.

Không ai biết lai lịch của Chung Ly Tĩnh.

Hắn ta rất bí ẩn.

Cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy.

Khi hắn ta vừa mới vào học viện Tiên Lạc đã được viện trưởng Viên Châm ưu ái thu làm đệ tử.

Khi ấy, có rất nhiều người nghi vấn, Chung Ly Tĩnh có tài gì mà được ưu ái vậy chứ?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Hừ, dựa theo mưu kế cũ rích của Ý chí Đại Đạo, giam giữ anh trong trận Tinh Thần này, chẳng biết nó làm cái quái gì bên ngoài đó nữa? Theo như suy đoán của bổn Thiên Nữ, sau khi rời khỏi đây, có lẽ đối thủ mà anh phải đối đầu phải có thực lực tệ nhất là ở cấp độ nhân ma chuyển thế đấy! Anh đừng bao giờ coi thường Ý chí Đại Đạo, cái tên kia che giấu sâu lắm, ngàn vạn lần không thể đánh giá thấp nó.“Hì hì… Không phải tôi còn có Thiên Nữ tiền bối hay sao?”, Tô Minh cười tủm tỉm, anh không hề sợ hãi.“Đúng là vậy, có bổn Thiên Nữ ở đây, mặc cho Ý chí Đại Đạo có thủ đoạn thâm sâu gì đi nữa, thì anh vẫn sẽ bất khả chiến bại, không bao giờ lùi bước! Chỉ cần Ý chí Đại Đạo không dám tự mình ra tay, anh muốn làm gì thì làm cũng được!1′, thiên nữ Tạo Hóa kiêu ngạo nói: “Theo như suy tính của bổn Thiên nữ, Ý chí Đại Đạo chắc cho là anh bị nhốt trong trận Tinh Thần, không có linh khí sung túc dồi dào, nên anh sẽ không mấy tiến bộ, nó đã coi thường bản lĩnh của bổn Thiên Nữ, càng thêm coi thườngsự vượt trội của kho tàng huyết mạch”.Nhốt Tô Minh trong trận Tinh Thần này là có thể làm chậm tốc độ phát triển của anh ấy hay sao?Nực cười.Đợi đến khi ra trận, Tô Minh đã luyện hóa thành công hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, thế có hù chết Ý chí Đại Đạo không chứ, ha ha ha…Kho tàng huyết mạch chẳng phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể lường trước và tưởng tượng ra được, thành thật mà nói, vớimắt nhìn của thiên nữ Tạo Hóa đây, đời này đã gặp qua bao nhiêu thứ chứ? Mà tất cả chúng đều lần lượt bị sức mạnh của kho tàng huyết mạch làm cho nghẹn họng trăn trối, mà mày, chỉ một cái Ý chí Đại Đạo sinh ra từ nền văn minh thịnh vượng của một thế giới Đại Thiên nhỏ bé…“Tất nhiên rồi”, ánh mắt Tô Minh sáng ngời.Lúc này, cảnh giới của anh đã là cảnh giới Dung Đạo rồi.Cảnh giới thăng tiến như diều gặp gió.Chủ yếu là nhờ vào một lần bạo phát của kho tàng huyết mạch.Nó mang đến quá nhiều lợi ích.Dường như cảnh giới tăng tiến thêm mấy chục cấp, đồng thời, Tô Minh còn có khả năng thấu hiểu chút gì đó về phần nổi của tảng băng chìm của kho tàng huyết mạch.Bây giờ, với lực lượng giản đon nhất, Tô Minh có thể đạt tới trình độ một tỷ, nếu tính thêm “sự thúc đấy” của không gian thần thông, sát thương gây ra từ lực lượng tinh khiết đó có thểlên tới năm tỷ.“Sự thúc đẩy” này của không gian thần thông nhiều như vậy, là bởi quy luật không gian của Tô Minh đã đạt tới cấp năm, nhờ đó mà thực lực tăng mạnh, có thể nhân năm lần sát thương gây ra, điều này khá là khủng khiếp.Mặc khác, lực phòng thủ cơ bản của cơ thể cũng được tăng lên đáng kể và Tô Minh cũng nhận thấy điều đó, Linh Bảo Hỗn Độn bình thường rất khó gây ra một vết thương trên da anh.Một phần khác chính là tàn tích của cung Nhân Ma và cầuThương Khung, nó đã bị bia Huyền Diệu cắn nuốt, hiện tại, bia Huyền Diệu đã đạt đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn, vả lại nó gần như chạm đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.Hơn nữa, nhẫn không gian của Cố Đình Tiêu có biết bao nhiêu là bảo vật mà bia Huyền Diệu có thể cắn nuốt tiếp được, Tô Minh nghĩ rằng, đợi đến khi mình ra khỏi đại trận Tinh Thần, bia Huyền Diệu có thể đạt tới Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm mà không có vấn đề gì xảy ra.“Tiếp theo, đã đến lúc luyện hóa hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới rồi”, Tô Minh hít thậtsâu rồi nói, không thể hoàn thành nó trong nay mai được.Thời gian thấm thoắt thoiđưa.Hai năm sau.Học Viện Tiên Lạc.Lúc này.Hàng chục nghìn đệ tử nộimôn và ngoại môn của học viện đều dừng lại.Bọn họ ngẩng đầu, với vô vàn niềm kính nể và say mê, họnhìn về phía Tĩnh Các phía xa xăm kia.Thế nhưng, trên bầu trời Tĩnh Các, Đại Đạo hát vang, tử khí tuôn trào, thiên âm thành văn, hỗn độn rơi xuống!Trời hiện dị tượng!Thần tích xuất hiện!Giờ đây, nó đã xuất hiện đến lần thứ mười bảy rồi!Từ một năm trước, khi Chung Ly Tĩnh bước vào học viện Tiên Lạc, kể từ đó, cứ cách mười ngày nửa tháng lại xuất hiện cảnh tượng này.Không ai biết lai lịch của Chung Ly Tĩnh.Hắn ta rất bí ẩn.Cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy.Khi hắn ta vừa mới vào học viện Tiên Lạc đã được viện trưởng Viên Châm ưu ái thu làm đệ tử.Khi ấy, có rất nhiều người nghi vấn, Chung Ly Tĩnh có tài gì mà được ưu ái vậy chứ?

Chương 1182: 1182: Hắn Ta Rất Bí Ẩn