Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1192: Chương 1192
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thật sự rất rất rất mạnh…Nhưng mà, vô dụng.Đao ảnh nhìn như vô địch kia vừa mới nâng lên, còn chưa Ổn định đã đụng phải quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh.Sau đó ngay cả một phần ngàn giây, nó cũng không thế chịu nổi biến thành mảnh nhỏ, tan tác ra như mưa bụi.Trường hợp này… Chỉ một từ rung động là không thể đủ đểdiên tá nối!Mà quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh thế mà vằn không có gì là bị suy yếu,vẫn yên lặng, trầm lắng tiếp tục xông tới, khóa chặt Chung Ly Tĩnh như trước.Cùng lúc đó, cả người Chung Ly Tĩnh giống như bị thiêu đốt.Một ngọn lửa màu đỏ tươi chói mắt dập dờn trên cả người hắn ta, tỏa ra một vầng sáng kỳ lân.Đó là Pháp Tướng Tổ Lân!Có Pháp Tướng Tổ Lân khiến khí thế cả người Chung Ly Tĩnh trở nên dồn dập, cuồn cuộn vô tận, mạnh mẽ vô song, bá đạo tột cùng…Uy áp huyết mạch mang lạiđè ép rất nhiều người khiến cả Hoàng Thành cũng hơi run lên.Nó còn đè ép cả đám yêu thú hóa hình thành người ngoài Hoàng Thành và một số bị thuần hóa để làm vật cưỡi khiến chúng quỳ rạp xuống đất.Khí thế cả người Chung Ly Tĩnh càng trở nên bá đạo điên cuồng hơn gấp mười lần.Mỗi một lần hô hấp đều như sắp xé toạc vòm trời.Ngay cả tiếng tim đập cũng vô cùng chấn động, khiến người ta có cảm giác màng tai như bị xé rách.“Chiêu thứ hai của Toái Tiên Đao – Đao Hải Tang Điền!”, lúc khí thế trên người tăng tới cựchạn, Chung Ly Tĩnh chợt quát.Theo tiếng hét ấy, Toái Tiên Đao trong tay hắn ta lại chấn động.Chấn động ấy cực kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn thành chỉ trong tích tắc.Phút chốc, đao ảnh thứ hai liền chém thẳng vào quyền ấn của Tô Minh đã xông đến trước mặt.“Vèo…”, ánh sáng màu tím tỏa sáng cả trăm ngàn mét, đao ý dập dờn.Nó xuất hiện, đất trời như rít gào cộng hưởng, cả bầu trời như xuất hiện một cơn mưa đao ý.Cực kỳ mạnh!Một đao này còn mạnh hơn đao trước rất rất nhiều lần.Nó gần như mang lại một cảm giác nguy hiểm toàn bộ lão quái vật trong Hoàng Thành.Nhưng mà…“Xoảng!”, khi đao ảnh kia va chạm với một quyền kia của Tô Minh, trong tiếng vang thanh thúy, vỡ!vẫn là đao ảnh vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất.Không thể ngăn cản dù chỉ là một giây.Không thể nào?
Thật sự rất rất rất mạnh…
Nhưng mà, vô dụng.
Đao ảnh nhìn như vô địch kia vừa mới nâng lên, còn chưa Ổn định đã đụng phải quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh.
Sau đó ngay cả một phần ngàn giây, nó cũng không thế chịu nổi biến thành mảnh nhỏ, tan tác ra như mưa bụi.
Trường hợp này… Chỉ một từ rung động là không thể đủ để
diên tá nối!
Mà quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh thế mà vằn không có gì là bị suy yếu,
vẫn yên lặng, trầm lắng tiếp tục xông tới, khóa chặt Chung Ly Tĩnh như trước.
Cùng lúc đó, cả người Chung Ly Tĩnh giống như bị thiêu đốt.
Một ngọn lửa màu đỏ tươi chói mắt dập dờn trên cả người hắn ta, tỏa ra một vầng sáng kỳ lân.
Đó là Pháp Tướng Tổ Lân!
Có Pháp Tướng Tổ Lân khiến khí thế cả người Chung Ly Tĩnh trở nên dồn dập, cuồn cuộn vô tận, mạnh mẽ vô song, bá đạo tột cùng…
Uy áp huyết mạch mang lại
đè ép rất nhiều người khiến cả Hoàng Thành cũng hơi run lên.
Nó còn đè ép cả đám yêu thú hóa hình thành người ngoài Hoàng Thành và một số bị thuần hóa để làm vật cưỡi khiến chúng quỳ rạp xuống đất.
Khí thế cả người Chung Ly Tĩnh càng trở nên bá đạo điên cuồng hơn gấp mười lần.
Mỗi một lần hô hấp đều như sắp xé toạc vòm trời.
Ngay cả tiếng tim đập cũng vô cùng chấn động, khiến người ta có cảm giác màng tai như bị xé rách.
“Chiêu thứ hai của Toái Tiên Đao – Đao Hải Tang Điền!”, lúc khí thế trên người tăng tới cực
hạn, Chung Ly Tĩnh chợt quát.
Theo tiếng hét ấy, Toái Tiên Đao trong tay hắn ta lại chấn động.
Chấn động ấy cực kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn thành chỉ trong tích tắc.
Phút chốc, đao ảnh thứ hai liền chém thẳng vào quyền ấn của Tô Minh đã xông đến trước mặt.
“Vèo…”, ánh sáng màu tím tỏa sáng cả trăm ngàn mét, đao ý dập dờn.
Nó xuất hiện, đất trời như rít gào cộng hưởng, cả bầu trời như xuất hiện một cơn mưa đao ý.
Cực kỳ mạnh!
Một đao này còn mạnh hơn đao trước rất rất nhiều lần.
Nó gần như mang lại một cảm giác nguy hiểm toàn bộ lão quái vật trong Hoàng Thành.
Nhưng mà…
“Xoảng!”, khi đao ảnh kia va chạm với một quyền kia của Tô Minh, trong tiếng vang thanh thúy, vỡ!
vẫn là đao ảnh vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất.
Không thể ngăn cản dù chỉ là một giây.
Không thể nào?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thật sự rất rất rất mạnh…Nhưng mà, vô dụng.Đao ảnh nhìn như vô địch kia vừa mới nâng lên, còn chưa Ổn định đã đụng phải quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh.Sau đó ngay cả một phần ngàn giây, nó cũng không thế chịu nổi biến thành mảnh nhỏ, tan tác ra như mưa bụi.Trường hợp này… Chỉ một từ rung động là không thể đủ đểdiên tá nối!Mà quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh thế mà vằn không có gì là bị suy yếu,vẫn yên lặng, trầm lắng tiếp tục xông tới, khóa chặt Chung Ly Tĩnh như trước.Cùng lúc đó, cả người Chung Ly Tĩnh giống như bị thiêu đốt.Một ngọn lửa màu đỏ tươi chói mắt dập dờn trên cả người hắn ta, tỏa ra một vầng sáng kỳ lân.Đó là Pháp Tướng Tổ Lân!Có Pháp Tướng Tổ Lân khiến khí thế cả người Chung Ly Tĩnh trở nên dồn dập, cuồn cuộn vô tận, mạnh mẽ vô song, bá đạo tột cùng…Uy áp huyết mạch mang lạiđè ép rất nhiều người khiến cả Hoàng Thành cũng hơi run lên.Nó còn đè ép cả đám yêu thú hóa hình thành người ngoài Hoàng Thành và một số bị thuần hóa để làm vật cưỡi khiến chúng quỳ rạp xuống đất.Khí thế cả người Chung Ly Tĩnh càng trở nên bá đạo điên cuồng hơn gấp mười lần.Mỗi một lần hô hấp đều như sắp xé toạc vòm trời.Ngay cả tiếng tim đập cũng vô cùng chấn động, khiến người ta có cảm giác màng tai như bị xé rách.“Chiêu thứ hai của Toái Tiên Đao – Đao Hải Tang Điền!”, lúc khí thế trên người tăng tới cựchạn, Chung Ly Tĩnh chợt quát.Theo tiếng hét ấy, Toái Tiên Đao trong tay hắn ta lại chấn động.Chấn động ấy cực kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn thành chỉ trong tích tắc.Phút chốc, đao ảnh thứ hai liền chém thẳng vào quyền ấn của Tô Minh đã xông đến trước mặt.“Vèo…”, ánh sáng màu tím tỏa sáng cả trăm ngàn mét, đao ý dập dờn.Nó xuất hiện, đất trời như rít gào cộng hưởng, cả bầu trời như xuất hiện một cơn mưa đao ý.Cực kỳ mạnh!Một đao này còn mạnh hơn đao trước rất rất nhiều lần.Nó gần như mang lại một cảm giác nguy hiểm toàn bộ lão quái vật trong Hoàng Thành.Nhưng mà…“Xoảng!”, khi đao ảnh kia va chạm với một quyền kia của Tô Minh, trong tiếng vang thanh thúy, vỡ!vẫn là đao ảnh vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất.Không thể ngăn cản dù chỉ là một giây.Không thể nào?