Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1198: Chương 1198

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Còn nói nhảm nữa thì chưa đến chiến trường Thần Ma, có lẽ tôi sẽ không nhịn nổi mà giết anh ngay trên con tàu này đó, biết không?”, Tô Minh lạnh lùng nghiêm túc nói.Anh không ra tay nghiền chết con ruồi này là vì tôn trọng thương hội Bát Hoang.Suy cho cùng, nếu giết người bắn máu ra trên tàu sẽ không hay.Thương hội người ta còn phải làm ăn nữa, cũng không muốn thấy trên tàu đầy máu.Tô Minh quyết định, ừ thì đợi đến chiến trường Thần Ma, rồi xuống tàu lại giết chết con ruồi nhặng này sau.Tên này đã nối lên sát khí với mình, không giết chứ để lại ăn tết à? Anh chỉ gửi tạm cái đầu của Tư ĐỒ Nhung trên cổ hắn, thế thôi.Sắc mặt Tư Đồ Nhung trực tiếp thay đổi từ đỏ sang trắng, giật mình hoảng sợ, run bần bật.Thế mà đúng là không dám hó hé gì nữa.Nhưng trong lòng hắn lại căm hận ngút trời.“Anh Tô, mời”, Độc Cô Nguyên vươn tay mời, định tự mình dẫn Tô Minh đi vào khoang tàu, sắp xếp phòng cho anh.Còn 4 người Tư Đồ Nhung thì vẫn ở lại trên boong.Vào trong khoang tàu thì lại càng xa hoa hơn và có rất nhiều phòng.“Anh Tô, hẳn là Tư Đồ Nhung, cũng chẳng là cái đinh gì, nhưng hắn có một người anh trai tên là Tư Đồ Phụng rất mạnh, không hề đơn giản chút nào.Gã cũng đi chiến trường Thần Ma, có lẽ sau khi chúng ta rời tàu sẽ gặp.Anh Tô cũng nêntính trước đi nhé”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở.“Cảm ơn”, Tô Minh cảm ơn, khá kinh ngạc Độc Cô Nguyên sẽ thể hiện lòng tốt với mình.Sau đó, Tô Minh bước vào phòng, Độc Cô Nguyên cũng rời đi.Cô ta vừa mời quay người thì trong tai đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.Bà ta chính là cao thủ đứng đầu của nhà họ Dương ở vực Hỗn Độn đang núp trong không khí y như quỷ mị đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên.Độc Cô Nguyên gọi đối phương là dì Dương.“Tiểu Nguyên, con biết tên kia chắc chắn phải chết mà còn nhắc nhở là sao?”, dì Dương hơi tò mò hỏi.Bà ta vẫn đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên nên luôn quan tâm cô ta.Vì thế bình thường đều nói thẳng.“Lỡ anh ta lập nên kỳ tích nào thì sao? Chỉ nhắc nhở một câu thôi mà”, Độc Cô Nguyên cười nói.“Không thể nào”, dì Dương nghiêm túc nói: “Tư Đồ Phụng lại mạnh hơn rồi! Lần này con gặp sẽ thấy gã tiến DỘ rất nhanh, nói thật, trước đó nhà họ Dương chúng ta đã quá xem nhẹ Tư Đồ Phụng!”,“O?”, Độc Cô Nguyên có hơi kinh ngạc.“Tiếu Nguyên, lần này ở trong chiến trường Thần Ma có thể lấy được đỉnh Thần Ma là tốt, không lấy được thì thôi.Có Tư Đồ Phụng ở đó, con khó mà…1′, dì Dương thở dài.Độc Cô Nguyên im lặng.“Hơn nữa, Tô Minh kia cũng xui, theo dì biết, Tư Đồ Phụngkhông chỉ đi một mình mà còn dẫn theo người bảo vệ.Giờ Tư Đồ Phụng đã gần như được coi là người thừa kế của nhà họ Tư Đồ, có tư cách dẫn theo người bảo vệ rồi”, dì Dương lại nói.Độc Cô Nguyên sửng sốt, không khỏi cười khổ.Được rồi, cô ta có thể xác định Tô Minh chắc chắn sẽ chết! Không thể có gì bất ngờ xảy ra hết, đáng tiếc cho một yêu nghiệt bi3n thái hiếm có!“Vả lại, vẫn là ý chí đại đạo của thế giới Đại Thiên muốn giết Tô Minh.Không thì, dù Tư Đồ Phụng có đến đây thì người bảovệ của gã cũng chưa chắc được vào, kể cả dì”, dì Dương lại cảm thán: “Sống trong thế giới Đại Thiên, lại không chết không ngừng với ý chí đại đạo, không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa.Thế chẳng khác gì tự tìm đường chết!”Trên boong tàu..

“Còn nói nhảm nữa thì chưa đến chiến trường Thần Ma, có lẽ tôi sẽ không nhịn nổi mà giết anh ngay trên con tàu này đó, biết không?”, Tô Minh lạnh lùng nghiêm túc nói.

Anh không ra tay nghiền chết con ruồi này là vì tôn trọng thương hội Bát Hoang.

Suy cho cùng, nếu giết người bắn máu ra trên tàu sẽ không hay.

Thương hội người ta còn phải làm ăn nữa, cũng không muốn thấy trên tàu đầy máu.

Tô Minh quyết định, ừ thì đợi đến chiến trường Thần Ma, rồi xuống tàu lại giết chết con ruồi nhặng này sau.

Tên này đã nối lên sát khí với mình, không giết chứ để lại ăn tết à? Anh chỉ gửi tạm cái đầu của Tư ĐỒ Nhung trên cổ hắn, thế thôi.

Sắc mặt Tư Đồ Nhung trực tiếp thay đổi từ đỏ sang trắng, giật mình hoảng sợ, run bần bật.

Thế mà đúng là không dám hó hé gì nữa.

Nhưng trong lòng hắn lại căm hận ngút trời.

“Anh Tô, mời”, Độc Cô Nguyên vươn tay mời, định tự mình dẫn Tô Minh đi vào khoang tàu, sắp xếp phòng cho anh.

Còn 4 người Tư Đồ Nhung thì vẫn ở lại trên boong.

Vào trong khoang tàu thì lại càng xa hoa hơn và có rất nhiều phòng.

“Anh Tô, hẳn là Tư Đồ Nhung, cũng chẳng là cái đinh gì, nhưng hắn có một người anh trai tên là Tư Đồ Phụng rất mạnh, không hề đơn giản chút nào.

Gã cũng đi chiến trường Thần Ma, có lẽ sau khi chúng ta rời tàu sẽ gặp.

Anh Tô cũng nên

tính trước đi nhé”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở.

“Cảm ơn”, Tô Minh cảm ơn, khá kinh ngạc Độc Cô Nguyên sẽ thể hiện lòng tốt với mình.

Sau đó, Tô Minh bước vào phòng, Độc Cô Nguyên cũng rời đi.

Cô ta vừa mời quay người thì trong tai đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

Bà ta chính là cao thủ đứng đầu của nhà họ Dương ở vực Hỗn Độn đang núp trong không khí y như quỷ mị đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên.

Độc Cô Nguyên gọi đối phương là dì Dương.

“Tiểu Nguyên, con biết tên kia chắc chắn phải chết mà còn nhắc nhở là sao?”, dì Dương hơi tò mò hỏi.

Bà ta vẫn đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên nên luôn quan tâm cô ta.

Vì thế bình thường đều nói thẳng.

“Lỡ anh ta lập nên kỳ tích nào thì sao? Chỉ nhắc nhở một câu thôi mà”, Độc Cô Nguyên cười nói.

“Không thể nào”, dì Dương nghiêm túc nói: “Tư Đồ Phụng lại mạnh hơn rồi! Lần này con gặp sẽ thấy gã tiến DỘ rất nhanh, nói thật, trước đó nhà họ Dương chúng ta đã quá xem nhẹ Tư Đồ Phụng!”,

“O?”, Độc Cô Nguyên có hơi kinh ngạc.

“Tiếu Nguyên, lần này ở trong chiến trường Thần Ma có thể lấy được đỉnh Thần Ma là tốt, không lấy được thì thôi.

Có Tư Đồ Phụng ở đó, con khó mà…1′, dì Dương thở dài.

Độc Cô Nguyên im lặng.

“Hơn nữa, Tô Minh kia cũng xui, theo dì biết, Tư Đồ Phụng

không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo người bảo vệ.

Giờ Tư Đồ Phụng đã gần như được coi là người thừa kế của nhà họ Tư Đồ, có tư cách dẫn theo người bảo vệ rồi”, dì Dương lại nói.

Độc Cô Nguyên sửng sốt, không khỏi cười khổ.

Được rồi, cô ta có thể xác định Tô Minh chắc chắn sẽ chết! Không thể có gì bất ngờ xảy ra hết, đáng tiếc cho một yêu nghiệt bi3n thái hiếm có!

“Vả lại, vẫn là ý chí đại đạo của thế giới Đại Thiên muốn giết Tô Minh.

Không thì, dù Tư Đồ Phụng có đến đây thì người bảo

vệ của gã cũng chưa chắc được vào, kể cả dì”, dì Dương lại cảm thán: “Sống trong thế giới Đại Thiên, lại không chết không ngừng với ý chí đại đạo, không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa.

Thế chẳng khác gì tự tìm đường chết!”

Trên boong tàu..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Còn nói nhảm nữa thì chưa đến chiến trường Thần Ma, có lẽ tôi sẽ không nhịn nổi mà giết anh ngay trên con tàu này đó, biết không?”, Tô Minh lạnh lùng nghiêm túc nói.Anh không ra tay nghiền chết con ruồi này là vì tôn trọng thương hội Bát Hoang.Suy cho cùng, nếu giết người bắn máu ra trên tàu sẽ không hay.Thương hội người ta còn phải làm ăn nữa, cũng không muốn thấy trên tàu đầy máu.Tô Minh quyết định, ừ thì đợi đến chiến trường Thần Ma, rồi xuống tàu lại giết chết con ruồi nhặng này sau.Tên này đã nối lên sát khí với mình, không giết chứ để lại ăn tết à? Anh chỉ gửi tạm cái đầu của Tư ĐỒ Nhung trên cổ hắn, thế thôi.Sắc mặt Tư Đồ Nhung trực tiếp thay đổi từ đỏ sang trắng, giật mình hoảng sợ, run bần bật.Thế mà đúng là không dám hó hé gì nữa.Nhưng trong lòng hắn lại căm hận ngút trời.“Anh Tô, mời”, Độc Cô Nguyên vươn tay mời, định tự mình dẫn Tô Minh đi vào khoang tàu, sắp xếp phòng cho anh.Còn 4 người Tư Đồ Nhung thì vẫn ở lại trên boong.Vào trong khoang tàu thì lại càng xa hoa hơn và có rất nhiều phòng.“Anh Tô, hẳn là Tư Đồ Nhung, cũng chẳng là cái đinh gì, nhưng hắn có một người anh trai tên là Tư Đồ Phụng rất mạnh, không hề đơn giản chút nào.Gã cũng đi chiến trường Thần Ma, có lẽ sau khi chúng ta rời tàu sẽ gặp.Anh Tô cũng nêntính trước đi nhé”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở.“Cảm ơn”, Tô Minh cảm ơn, khá kinh ngạc Độc Cô Nguyên sẽ thể hiện lòng tốt với mình.Sau đó, Tô Minh bước vào phòng, Độc Cô Nguyên cũng rời đi.Cô ta vừa mời quay người thì trong tai đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.Bà ta chính là cao thủ đứng đầu của nhà họ Dương ở vực Hỗn Độn đang núp trong không khí y như quỷ mị đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên.Độc Cô Nguyên gọi đối phương là dì Dương.“Tiểu Nguyên, con biết tên kia chắc chắn phải chết mà còn nhắc nhở là sao?”, dì Dương hơi tò mò hỏi.Bà ta vẫn đi theo bảo vệ Độc Cô Nguyên nên luôn quan tâm cô ta.Vì thế bình thường đều nói thẳng.“Lỡ anh ta lập nên kỳ tích nào thì sao? Chỉ nhắc nhở một câu thôi mà”, Độc Cô Nguyên cười nói.“Không thể nào”, dì Dương nghiêm túc nói: “Tư Đồ Phụng lại mạnh hơn rồi! Lần này con gặp sẽ thấy gã tiến DỘ rất nhanh, nói thật, trước đó nhà họ Dương chúng ta đã quá xem nhẹ Tư Đồ Phụng!”,“O?”, Độc Cô Nguyên có hơi kinh ngạc.“Tiếu Nguyên, lần này ở trong chiến trường Thần Ma có thể lấy được đỉnh Thần Ma là tốt, không lấy được thì thôi.Có Tư Đồ Phụng ở đó, con khó mà…1′, dì Dương thở dài.Độc Cô Nguyên im lặng.“Hơn nữa, Tô Minh kia cũng xui, theo dì biết, Tư Đồ Phụngkhông chỉ đi một mình mà còn dẫn theo người bảo vệ.Giờ Tư Đồ Phụng đã gần như được coi là người thừa kế của nhà họ Tư Đồ, có tư cách dẫn theo người bảo vệ rồi”, dì Dương lại nói.Độc Cô Nguyên sửng sốt, không khỏi cười khổ.Được rồi, cô ta có thể xác định Tô Minh chắc chắn sẽ chết! Không thể có gì bất ngờ xảy ra hết, đáng tiếc cho một yêu nghiệt bi3n thái hiếm có!“Vả lại, vẫn là ý chí đại đạo của thế giới Đại Thiên muốn giết Tô Minh.Không thì, dù Tư Đồ Phụng có đến đây thì người bảovệ của gã cũng chưa chắc được vào, kể cả dì”, dì Dương lại cảm thán: “Sống trong thế giới Đại Thiên, lại không chết không ngừng với ý chí đại đạo, không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa.Thế chẳng khác gì tự tìm đường chết!”Trên boong tàu..

Chương 1198: Chương 1198