Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1204: Chương 1204
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng ngay lúc này.Một tiếng xé gió khác thường rất nhỏ vang lên.Giống như một điếm sáng ảo giác lóe lên trước người Tư ĐỒ Phụng.Giống như Tư Đồ Phụng xuất đao?Nhưng cũng không có nhìn thấy gã rút đao!Rõ ràng Tư Đồ Phụng vẫn ngồi xếp bằng ở đó, loan đao hình cung cực lớn còn ở sau lưng.Nhưng mà…Sau nửa cái hít thở.“Phụt!”Trên không.Cơ thể Lâu Khuyết lập tức nổ tung.Hóa thành sương máu.Thần hồn cũng bị chém đứt.Tứ Điện Tử Lâu… Lâu… Lâu Khuyết chết.Chết!Cứ chết như vậy!Danh tiếng Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia đặc biệt lớn, gần đây hung uy chấn động, khiến lòng người phát run, không dám nhìn thẳng, cứ… cứ chết như vậy!Như trò đùa.So với ảo giác còn phải ảo giác chục vạn lần.Trên trăm ngàn người tại đây đầu óc đều ong ong, giống như bị kim đồng hồ thiên địa đánh trúng, nhân não cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.Thậm chí có không ít thiên tài tâm cảnh thiếu chút nữa cũng trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống, tê liệt.Ước chừng sau mấy chục cái hít thở.Mới dần dần có người tư duy hoàn hồn.Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh.Lại nhìn về phía Tư Đồ Phụng, không cách nào hình dung.Giống như nhìn tử thần vậy.Quá… quá kinh khủng.Người này quá… quá kinh khủng, nhìn bằng mắt thường không rõ là đao pháp gì?Ngay cả một đao Lâu Khuyết cũng không tiếp nổi?Hoặc là nói cũng không có cơ hội tiếp?Ngoài ra, một đao của người này chỉ là giết Lâu Khuyết, nhưng không làm bị thương đến bốn nha hoàn kia, càng không làm thương tổn một phần xe kéo, giống như chín là phong tỏa chính xác trên người Lâu Khuyết, không có một chút sai sót?Một khắc sau.Tư Đồ Phụng lại nhắm mắt lại.Tu luyện!Giết Lâu Khuyết giống như là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.Chỉ như vậy mà thôi.Từng giây từng phút sau đó.Trên trăm vạn người tại chỗ đều lặng yên không tiếng động, không người nào dám nói chuyện.Bởi vì sợ phát ra một chút xíu âm thanh làm ồn đến Tư Đồ Phụng.Trước cửa vào chiến trường Thần Ma.Trên một trăm vạn người giống như tượng đá đứng thẳng, kinh sợ, lặng yên không một tiếng động… Bầu không khí cũng cực kỳ quỷ dị.Cho đến gần nửa ngày sau.Đột nhiên.Một tiếng xé gió vang lên.Đồng thời một thân ảnh bà lão chậm rãi di chuyển trong không khí.Xuất hiện ở phía trước Tư Đồ Phụng.Bà lão này tuổi tác đặc biệt lớn.Nhưng khí tức rất dọa người!kia có một bộ phận người nhận ra…Bà lão này chính… chính là nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.Ngày đó đã xuất hiện ở hôn lễ liên minh Hoang Thần Côn Thương.Còn có người mơ hồ cảm nhận được vị phó điện chủ này lại… lại là Đại Đế.Ngược lại cũng trong suy đoán.Là nhân vật số ba của điệnHoàng Tuyền, sao có thể không trong nháy mắt xuất hiện cơ hội chứng minh liền chứng minh?Nhất thời, trên trăm vạn người tại đây cũng đều hưng phấn trong lòng.Đm!Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia chết, quả nhiên gây nên tức giận từ điện Hoàng Tuyền.Nhị phó các chủ đích thân tới.Đúng thật.Đây là muốn báo thù!Hơn nữa đây là dùng thủ đoạn lôi đình đi báo thù.Đại Đế điều động.Có vô địch tất cả hay không?Điện Hoàng Tuyền chính là điện Hoàng Tuyền, không chọc nối.Nhưng mà.Một khắc sau.“Cậu chủ Tư ĐỒ, Lâu Khuyết có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, chết vẫn có tội, bà lão đại diện cho điện Hoàng Tuyềnxin lỗi cậu”, ánh mắt của đám người có chết cũng không dám tin, nhãn cầu run rẩy như sắp nổ tung, nhị phó điện chủ lại… lại… lại cúi người!Cúi người rất cung kính.Nói xin lỗi.Xin lỗi nghiêm túc.Còn dùng chữ “cậu”.Cái này…Trong hơn một trăm triệu người có đến một nửa sắp bị dọa đến không chịu được.Rất nhiều người cơ thể điên cuồng run rẩy, dùng đá lưu ảnh đế lưu ảnh.
Nhưng ngay lúc này.
Một tiếng xé gió khác thường rất nhỏ vang lên.
Giống như một điếm sáng ảo giác lóe lên trước người Tư ĐỒ Phụng.
Giống như Tư Đồ Phụng xuất đao?
Nhưng cũng không có nhìn thấy gã rút đao!
Rõ ràng Tư Đồ Phụng vẫn ngồi xếp bằng ở đó, loan đao hình cung cực lớn còn ở sau lưng.
Nhưng mà…
Sau nửa cái hít thở.
“Phụt!”
Trên không.
Cơ thể Lâu Khuyết lập tức nổ tung.
Hóa thành sương máu.
Thần hồn cũng bị chém đứt.
Tứ Điện Tử Lâu… Lâu… Lâu Khuyết chết.
Chết!
Cứ chết như vậy!
Danh tiếng Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia đặc biệt lớn, gần đây hung uy chấn động, khiến lòng người phát run, không dám nhìn thẳng, cứ… cứ chết như vậy!
Như trò đùa.
So với ảo giác còn phải ảo giác chục vạn lần.
Trên trăm ngàn người tại đây đầu óc đều ong ong, giống như bị kim đồng hồ thiên địa đánh trúng, nhân não cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.
Thậm chí có không ít thiên tài tâm cảnh thiếu chút nữa cũng trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống, tê liệt.
Ước chừng sau mấy chục cái hít thở.
Mới dần dần có người tư duy hoàn hồn.
Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh.
Lại nhìn về phía Tư Đồ Phụng, không cách nào hình dung.
Giống như nhìn tử thần vậy.
Quá… quá kinh khủng.
Người này quá… quá kinh khủng, nhìn bằng mắt thường không rõ là đao pháp gì?
Ngay cả một đao Lâu Khuyết cũng không tiếp nổi?
Hoặc là nói cũng không có cơ hội tiếp?
Ngoài ra, một đao của người này chỉ là giết Lâu Khuyết, nhưng không làm bị thương đến bốn nha hoàn kia, càng không làm thương tổn một phần xe kéo, giống như chín là phong tỏa chính xác trên người Lâu Khuyết, không có một chút sai sót?
Một khắc sau.
Tư Đồ Phụng lại nhắm mắt lại.
Tu luyện!
Giết Lâu Khuyết giống như là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.
Chỉ như vậy mà thôi.
Từng giây từng phút sau đó.
Trên trăm vạn người tại chỗ đều lặng yên không tiếng động, không người nào dám nói chuyện.
Bởi vì sợ phát ra một chút xíu âm thanh làm ồn đến Tư Đồ Phụng.
Trước cửa vào chiến trường Thần Ma.
Trên một trăm vạn người giống như tượng đá đứng thẳng, kinh sợ, lặng yên không một tiếng động… Bầu không khí cũng cực kỳ quỷ dị.
Cho đến gần nửa ngày sau.
Đột nhiên.
Một tiếng xé gió vang lên.
Đồng thời một thân ảnh bà lão chậm rãi di chuyển trong không khí.
Xuất hiện ở phía trước Tư Đồ Phụng.
Bà lão này tuổi tác đặc biệt lớn.
Nhưng khí tức rất dọa người!
kia có một bộ phận người nhận ra…
Bà lão này chính… chính là nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.
Ngày đó đã xuất hiện ở hôn lễ liên minh Hoang Thần Côn Thương.
Còn có người mơ hồ cảm nhận được vị phó điện chủ này lại… lại là Đại Đế.
Ngược lại cũng trong suy đoán.
Là nhân vật số ba của điện
Hoàng Tuyền, sao có thể không trong nháy mắt xuất hiện cơ hội chứng minh liền chứng minh?
Nhất thời, trên trăm vạn người tại đây cũng đều hưng phấn trong lòng.
Đm!
Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia chết, quả nhiên gây nên tức giận từ điện Hoàng Tuyền.
Nhị phó các chủ đích thân tới.
Đúng thật.
Đây là muốn báo thù!
Hơn nữa đây là dùng thủ đoạn lôi đình đi báo thù.
Đại Đế điều động.
Có vô địch tất cả hay không?
Điện Hoàng Tuyền chính là điện Hoàng Tuyền, không chọc nối.
Nhưng mà.
Một khắc sau.
“Cậu chủ Tư ĐỒ, Lâu Khuyết có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, chết vẫn có tội, bà lão đại diện cho điện Hoàng Tuyền
xin lỗi cậu”, ánh mắt của đám người có chết cũng không dám tin, nhãn cầu run rẩy như sắp nổ tung, nhị phó điện chủ lại… lại… lại cúi người!
Cúi người rất cung kính.
Nói xin lỗi.
Xin lỗi nghiêm túc.
Còn dùng chữ “cậu”.
Cái này…
Trong hơn một trăm triệu người có đến một nửa sắp bị dọa đến không chịu được.
Rất nhiều người cơ thể điên cuồng run rẩy, dùng đá lưu ảnh đế lưu ảnh.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng ngay lúc này.Một tiếng xé gió khác thường rất nhỏ vang lên.Giống như một điếm sáng ảo giác lóe lên trước người Tư ĐỒ Phụng.Giống như Tư Đồ Phụng xuất đao?Nhưng cũng không có nhìn thấy gã rút đao!Rõ ràng Tư Đồ Phụng vẫn ngồi xếp bằng ở đó, loan đao hình cung cực lớn còn ở sau lưng.Nhưng mà…Sau nửa cái hít thở.“Phụt!”Trên không.Cơ thể Lâu Khuyết lập tức nổ tung.Hóa thành sương máu.Thần hồn cũng bị chém đứt.Tứ Điện Tử Lâu… Lâu… Lâu Khuyết chết.Chết!Cứ chết như vậy!Danh tiếng Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia đặc biệt lớn, gần đây hung uy chấn động, khiến lòng người phát run, không dám nhìn thẳng, cứ… cứ chết như vậy!Như trò đùa.So với ảo giác còn phải ảo giác chục vạn lần.Trên trăm ngàn người tại đây đầu óc đều ong ong, giống như bị kim đồng hồ thiên địa đánh trúng, nhân não cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.Thậm chí có không ít thiên tài tâm cảnh thiếu chút nữa cũng trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống, tê liệt.Ước chừng sau mấy chục cái hít thở.Mới dần dần có người tư duy hoàn hồn.Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh.Lại nhìn về phía Tư Đồ Phụng, không cách nào hình dung.Giống như nhìn tử thần vậy.Quá… quá kinh khủng.Người này quá… quá kinh khủng, nhìn bằng mắt thường không rõ là đao pháp gì?Ngay cả một đao Lâu Khuyết cũng không tiếp nổi?Hoặc là nói cũng không có cơ hội tiếp?Ngoài ra, một đao của người này chỉ là giết Lâu Khuyết, nhưng không làm bị thương đến bốn nha hoàn kia, càng không làm thương tổn một phần xe kéo, giống như chín là phong tỏa chính xác trên người Lâu Khuyết, không có một chút sai sót?Một khắc sau.Tư Đồ Phụng lại nhắm mắt lại.Tu luyện!Giết Lâu Khuyết giống như là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.Chỉ như vậy mà thôi.Từng giây từng phút sau đó.Trên trăm vạn người tại chỗ đều lặng yên không tiếng động, không người nào dám nói chuyện.Bởi vì sợ phát ra một chút xíu âm thanh làm ồn đến Tư Đồ Phụng.Trước cửa vào chiến trường Thần Ma.Trên một trăm vạn người giống như tượng đá đứng thẳng, kinh sợ, lặng yên không một tiếng động… Bầu không khí cũng cực kỳ quỷ dị.Cho đến gần nửa ngày sau.Đột nhiên.Một tiếng xé gió vang lên.Đồng thời một thân ảnh bà lão chậm rãi di chuyển trong không khí.Xuất hiện ở phía trước Tư Đồ Phụng.Bà lão này tuổi tác đặc biệt lớn.Nhưng khí tức rất dọa người!kia có một bộ phận người nhận ra…Bà lão này chính… chính là nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.Ngày đó đã xuất hiện ở hôn lễ liên minh Hoang Thần Côn Thương.Còn có người mơ hồ cảm nhận được vị phó điện chủ này lại… lại là Đại Đế.Ngược lại cũng trong suy đoán.Là nhân vật số ba của điệnHoàng Tuyền, sao có thể không trong nháy mắt xuất hiện cơ hội chứng minh liền chứng minh?Nhất thời, trên trăm vạn người tại đây cũng đều hưng phấn trong lòng.Đm!Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia chết, quả nhiên gây nên tức giận từ điện Hoàng Tuyền.Nhị phó các chủ đích thân tới.Đúng thật.Đây là muốn báo thù!Hơn nữa đây là dùng thủ đoạn lôi đình đi báo thù.Đại Đế điều động.Có vô địch tất cả hay không?Điện Hoàng Tuyền chính là điện Hoàng Tuyền, không chọc nối.Nhưng mà.Một khắc sau.“Cậu chủ Tư ĐỒ, Lâu Khuyết có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, chết vẫn có tội, bà lão đại diện cho điện Hoàng Tuyềnxin lỗi cậu”, ánh mắt của đám người có chết cũng không dám tin, nhãn cầu run rẩy như sắp nổ tung, nhị phó điện chủ lại… lại… lại cúi người!Cúi người rất cung kính.Nói xin lỗi.Xin lỗi nghiêm túc.Còn dùng chữ “cậu”.Cái này…Trong hơn một trăm triệu người có đến một nửa sắp bị dọa đến không chịu được.Rất nhiều người cơ thể điên cuồng run rẩy, dùng đá lưu ảnh đế lưu ảnh.