Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1206: Chương 1206
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nghĩa là đã đến chiến trường Thần Ma.Nếu như Tô Minh và Tư Đồ Nhung vẫn cứ cô’ chấp coi nhaulà kẻ địch thì chỉ e Tô Minh sẽ chết mất.Cô ta chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy nếu Tô Minh chết đi thì đúng là đáng tiếc.Vì vậy mới khuyên can Tô Minh.“Ha ha…”, Tư Đồ Nhung chỉ cười, tiếng cười vô cùng độc ác.Làm hòa?Có thể sao?Tô Minh thì không có thay đối về cảm xúc.Đồng thời lúc này.Một chiếc tàu con thoi tác chiến lớn hạ xuống phía trước chiến trường Thần Ma.Động thái vô cùng lớn, tất nhiên cũng khiến bao nhiêu người chú ý.Thậm chí, trong không khí yên tĩnh cuối cùng cũng có những tiếng bàn luận:“Hình như là tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, muốn tìm cái chết à? Động thái lớn như vậy… Quấy rầy cậu chủ Tư Đồ, chỉ e thương hội Bát Hoang sẽ biến thành cát bụithôi”.“Đúng vậy! Thương hội Bát Hoang đang đùa với lửa rồi”.“Anh à”, đồng thời lúc này, Tư Đồ Nhung nhìn thấy anh trai mình thì lớn tiếng gọi, thoắt một cái mà đã xuất hiện ở bên cạnh Tư ĐỒ Phụng.“Em trai!”, Tư Đồ Phụng lộ ra nụ cười, rồi ôm chặt lấy Tư Đồ Nhung.Tư ĐỒ Nhung bắt đầu nói gì đó, giọng nói không hề che giấu.Hắn đang nói là Tô Minh bắt nạt hắn?Rồi lại nói Tô Minh khoa trương đến mức nào?Ngông cuồng ra sao?Tất nhiên đều là thêm dầu vào lửa thôi.Dường như chính Tô Minh là người dây vào hắn trước.Nghe thấy vậy mà tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng.Hàng triệu người có mặt ở đây đều sợ đến nỗi đông máu.Lúc này mới phát hiện ra… Đó không phải là Tô Minh sao?Tô Minh cũng đến ư?Còn đắc tội với em trai của Tư Đồ Phụng?Nhất thời, từng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tô Minh.Tô Minh có danh tiếng rất lớn, không hề đơn giản.Nhưng vậy thì đã sao?Động vào cậu chủ Tư Đồ thì chắc sẽ chết thôi?Tiếc thật!Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã.Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.“Tôi hiếu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắtnhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.Tô Minh không nói gì.“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo taosao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư ĐỒ Nhung.Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.Vô cùng chấn động!
Nghĩa là đã đến chiến trường Thần Ma.
Nếu như Tô Minh và Tư Đồ Nhung vẫn cứ cô’ chấp coi nhau
là kẻ địch thì chỉ e Tô Minh sẽ chết mất.
Cô ta chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy nếu Tô Minh chết đi thì đúng là đáng tiếc.
Vì vậy mới khuyên can Tô Minh.
“Ha ha…”, Tư Đồ Nhung chỉ cười, tiếng cười vô cùng độc ác.
Làm hòa?
Có thể sao?
Tô Minh thì không có thay đối về cảm xúc.
Đồng thời lúc này.
Một chiếc tàu con thoi tác chiến lớn hạ xuống phía trước chiến trường Thần Ma.
Động thái vô cùng lớn, tất nhiên cũng khiến bao nhiêu người chú ý.
Thậm chí, trong không khí yên tĩnh cuối cùng cũng có những tiếng bàn luận:
“Hình như là tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, muốn tìm cái chết à? Động thái lớn như vậy… Quấy rầy cậu chủ Tư Đồ, chỉ e thương hội Bát Hoang sẽ biến thành cát bụi
thôi”.
“Đúng vậy! Thương hội Bát Hoang đang đùa với lửa rồi”.
“Anh à”, đồng thời lúc này, Tư Đồ Nhung nhìn thấy anh trai mình thì lớn tiếng gọi, thoắt một cái mà đã xuất hiện ở bên cạnh Tư ĐỒ Phụng.
“Em trai!”, Tư Đồ Phụng lộ ra nụ cười, rồi ôm chặt lấy Tư Đồ Nhung.
Tư ĐỒ Nhung bắt đầu nói gì đó, giọng nói không hề che giấu.
Hắn đang nói là Tô Minh bắt nạt hắn?
Rồi lại nói Tô Minh khoa trương đến mức nào?
Ngông cuồng ra sao?
Tất nhiên đều là thêm dầu vào lửa thôi.
Dường như chính Tô Minh là người dây vào hắn trước.
Nghe thấy vậy mà tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng.
Hàng triệu người có mặt ở đây đều sợ đến nỗi đông máu.
Lúc này mới phát hiện ra… Đó không phải là Tô Minh sao?
Tô Minh cũng đến ư?
Còn đắc tội với em trai của Tư Đồ Phụng?
Nhất thời, từng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh có danh tiếng rất lớn, không hề đơn giản.
Nhưng vậy thì đã sao?
Động vào cậu chủ Tư Đồ thì chắc sẽ chết thôi?
Tiếc thật!
Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?
Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.
“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.
“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.
Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.
Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã.
Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.
“Tôi hiếu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.
Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…
Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắt
nhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.
Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.
Tô Minh không nói gì.
“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo tao
sao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.
Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.
“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.
Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư ĐỒ Nhung.
Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.
Vô cùng chấn động!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nghĩa là đã đến chiến trường Thần Ma.Nếu như Tô Minh và Tư Đồ Nhung vẫn cứ cô’ chấp coi nhaulà kẻ địch thì chỉ e Tô Minh sẽ chết mất.Cô ta chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy nếu Tô Minh chết đi thì đúng là đáng tiếc.Vì vậy mới khuyên can Tô Minh.“Ha ha…”, Tư Đồ Nhung chỉ cười, tiếng cười vô cùng độc ác.Làm hòa?Có thể sao?Tô Minh thì không có thay đối về cảm xúc.Đồng thời lúc này.Một chiếc tàu con thoi tác chiến lớn hạ xuống phía trước chiến trường Thần Ma.Động thái vô cùng lớn, tất nhiên cũng khiến bao nhiêu người chú ý.Thậm chí, trong không khí yên tĩnh cuối cùng cũng có những tiếng bàn luận:“Hình như là tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, muốn tìm cái chết à? Động thái lớn như vậy… Quấy rầy cậu chủ Tư Đồ, chỉ e thương hội Bát Hoang sẽ biến thành cát bụithôi”.“Đúng vậy! Thương hội Bát Hoang đang đùa với lửa rồi”.“Anh à”, đồng thời lúc này, Tư Đồ Nhung nhìn thấy anh trai mình thì lớn tiếng gọi, thoắt một cái mà đã xuất hiện ở bên cạnh Tư ĐỒ Phụng.“Em trai!”, Tư Đồ Phụng lộ ra nụ cười, rồi ôm chặt lấy Tư Đồ Nhung.Tư ĐỒ Nhung bắt đầu nói gì đó, giọng nói không hề che giấu.Hắn đang nói là Tô Minh bắt nạt hắn?Rồi lại nói Tô Minh khoa trương đến mức nào?Ngông cuồng ra sao?Tất nhiên đều là thêm dầu vào lửa thôi.Dường như chính Tô Minh là người dây vào hắn trước.Nghe thấy vậy mà tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng.Hàng triệu người có mặt ở đây đều sợ đến nỗi đông máu.Lúc này mới phát hiện ra… Đó không phải là Tô Minh sao?Tô Minh cũng đến ư?Còn đắc tội với em trai của Tư Đồ Phụng?Nhất thời, từng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tô Minh.Tô Minh có danh tiếng rất lớn, không hề đơn giản.Nhưng vậy thì đã sao?Động vào cậu chủ Tư Đồ thì chắc sẽ chết thôi?Tiếc thật!Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã.Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.“Tôi hiếu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắtnhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.Tô Minh không nói gì.“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo taosao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư ĐỒ Nhung.Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.Vô cùng chấn động!