Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1210: Chương 1210
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trướng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử.Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng.Trong lúc thật sự phải liều mình, ai gi3t ch3t ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.“0?”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.Bà ta biết, Tô Minh chắc chắn làm được.“Sao thế chàng trai! Kể cả ông lão này ra mặt mà vẫn không thể đấy lùi sát ý của cậusao? Chàng trai! Sát ý nặng quá không tốt đâu”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng, trong sự lạnh lùng có sát ý rất nặng.“Ông già! ông có biết trước đây gặp phải kiếu này thì tôi sẽ làm như thế nào không?”, Tô Minh hỏi lại mà không vội vàng.Tô Minh lại nói: “Tôi gi3t ch3t cả già lẫn trẻ”.Lời nói vừa dứt thì không khí vô cùng yên tĩnh.What?Ý của Tô Minh là…Định gi3t ch3t cả Tư Đồ Chính Trú sao?Chuyện này…Dì Dương hít một hơi thật sâu…Đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch suýt nữa ngất đi.Tô Minh như làm mới nhận thức về sự hống hách và bá đạo của họ.Xem ra Tô Minh không hề nói đùa.Đột nhiên, Tư Đồ Chính Trútoát lên sát ý vô cùng mạnh.Bất luận là hư không hay là ở đâu thì đều bắt đầu sụp đổ, không khí bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cũng giảm dần đến lạnh băng.Tư ĐỒ Chính Trú phẫn nộ thì đúng là kinh khủng.Việc đó hoàn toàn có thể ảnh hướng đến đạo vận, tự nhiên và thuộc tính.Thực lực này còn khiến người ta kinh ngạc.“Ông Trú! Nói nhiều với hắn làm gì? Giết hắn đi”, Tư ĐồPhụng đã không thể đợi nổi, trong lòng không thể chấp nhận nổi.Một chàng trai chưa đến 25 tuổi có thể đánh bại mình, nếu người này không chết thì gã không yên tâm được.Nếu Tô Minh không chết thì tâm ý của gã không thể phục hồi được.Nếu Tô Minh còn sống thì cái bóng này sẽ làm đứt con đường võ đạo của gã.Tư Đồ Chính Trú đang định ra tay thì đúng lúc này…Trời đất đột nhiên biến đổi.Cuối chân trời dấy lên ý chí Hỗn Đôn hình hoa sen.Mọi thứ đều khủng khiếp khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó diễn tả.Lúc này tất cả sinh linh ở thế giới Đại Thiên đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.Ngoài cấp bậc Đại Đế thì những người khác đều cảm thấy run rẩy.Đây là tâm ý của sự tự ti.Thậm chí có những người còn không dám nhúc nhích, dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.Một lát sau, hoa sen HỗnĐộn vô cùng chấn động và không nhìn thấy liền xuất hiện thành một đường ánh sáng hình người.Người này đúng kiểu thư sinh.Phải nói thế nào nhỉ? Rất bình thường.Nhưng nhìn một cái thì cảm thấy huyết mạch của mình bị thiêu đốt khủng khiếp.
Trướng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.
“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử.
Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng.
Trong lúc thật sự phải liều mình, ai gi3t ch3t ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.
“0?”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.
Bà ta biết, Tô Minh chắc chắn làm được.
“Sao thế chàng trai! Kể cả ông lão này ra mặt mà vẫn không thể đấy lùi sát ý của cậu
sao? Chàng trai! Sát ý nặng quá không tốt đâu”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng, trong sự lạnh lùng có sát ý rất nặng.
“Ông già! ông có biết trước đây gặp phải kiếu này thì tôi sẽ làm như thế nào không?”, Tô Minh hỏi lại mà không vội vàng.
Tô Minh lại nói: “Tôi gi3t ch3t cả già lẫn trẻ”.
Lời nói vừa dứt thì không khí vô cùng yên tĩnh.
What?
Ý của Tô Minh là…
Định gi3t ch3t cả Tư Đồ Chính Trú sao?
Chuyện này…
Dì Dương hít một hơi thật sâu…
Đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch suýt nữa ngất đi.
Tô Minh như làm mới nhận thức về sự hống hách và bá đạo của họ.
Xem ra Tô Minh không hề nói đùa.
Đột nhiên, Tư Đồ Chính Trú
toát lên sát ý vô cùng mạnh.
Bất luận là hư không hay là ở đâu thì đều bắt đầu sụp đổ, không khí bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cũng giảm dần đến lạnh băng.
Tư ĐỒ Chính Trú phẫn nộ thì đúng là kinh khủng.
Việc đó hoàn toàn có thể ảnh hướng đến đạo vận, tự nhiên và thuộc tính.
Thực lực này còn khiến người ta kinh ngạc.
“Ông Trú! Nói nhiều với hắn làm gì? Giết hắn đi”, Tư Đồ
Phụng đã không thể đợi nổi, trong lòng không thể chấp nhận nổi.
Một chàng trai chưa đến 25 tuổi có thể đánh bại mình, nếu người này không chết thì gã không yên tâm được.
Nếu Tô Minh không chết thì tâm ý của gã không thể phục hồi được.
Nếu Tô Minh còn sống thì cái bóng này sẽ làm đứt con đường võ đạo của gã.
Tư Đồ Chính Trú đang định ra tay thì đúng lúc này…
Trời đất đột nhiên biến đổi.
Cuối chân trời dấy lên ý chí Hỗn Đôn hình hoa sen.
Mọi thứ đều khủng khiếp khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó diễn tả.
Lúc này tất cả sinh linh ở thế giới Đại Thiên đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Ngoài cấp bậc Đại Đế thì những người khác đều cảm thấy run rẩy.
Đây là tâm ý của sự tự ti.
Thậm chí có những người còn không dám nhúc nhích, dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.
Một lát sau, hoa sen Hỗn
Độn vô cùng chấn động và không nhìn thấy liền xuất hiện thành một đường ánh sáng hình người.
Người này đúng kiểu thư sinh.
Phải nói thế nào nhỉ? Rất bình thường.
Nhưng nhìn một cái thì cảm thấy huyết mạch của mình bị thiêu đốt khủng khiếp.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trướng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử.Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng.Trong lúc thật sự phải liều mình, ai gi3t ch3t ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.“0?”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.Bà ta biết, Tô Minh chắc chắn làm được.“Sao thế chàng trai! Kể cả ông lão này ra mặt mà vẫn không thể đấy lùi sát ý của cậusao? Chàng trai! Sát ý nặng quá không tốt đâu”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng, trong sự lạnh lùng có sát ý rất nặng.“Ông già! ông có biết trước đây gặp phải kiếu này thì tôi sẽ làm như thế nào không?”, Tô Minh hỏi lại mà không vội vàng.Tô Minh lại nói: “Tôi gi3t ch3t cả già lẫn trẻ”.Lời nói vừa dứt thì không khí vô cùng yên tĩnh.What?Ý của Tô Minh là…Định gi3t ch3t cả Tư Đồ Chính Trú sao?Chuyện này…Dì Dương hít một hơi thật sâu…Đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch suýt nữa ngất đi.Tô Minh như làm mới nhận thức về sự hống hách và bá đạo của họ.Xem ra Tô Minh không hề nói đùa.Đột nhiên, Tư Đồ Chính Trútoát lên sát ý vô cùng mạnh.Bất luận là hư không hay là ở đâu thì đều bắt đầu sụp đổ, không khí bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cũng giảm dần đến lạnh băng.Tư ĐỒ Chính Trú phẫn nộ thì đúng là kinh khủng.Việc đó hoàn toàn có thể ảnh hướng đến đạo vận, tự nhiên và thuộc tính.Thực lực này còn khiến người ta kinh ngạc.“Ông Trú! Nói nhiều với hắn làm gì? Giết hắn đi”, Tư ĐồPhụng đã không thể đợi nổi, trong lòng không thể chấp nhận nổi.Một chàng trai chưa đến 25 tuổi có thể đánh bại mình, nếu người này không chết thì gã không yên tâm được.Nếu Tô Minh không chết thì tâm ý của gã không thể phục hồi được.Nếu Tô Minh còn sống thì cái bóng này sẽ làm đứt con đường võ đạo của gã.Tư Đồ Chính Trú đang định ra tay thì đúng lúc này…Trời đất đột nhiên biến đổi.Cuối chân trời dấy lên ý chí Hỗn Đôn hình hoa sen.Mọi thứ đều khủng khiếp khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó diễn tả.Lúc này tất cả sinh linh ở thế giới Đại Thiên đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.Ngoài cấp bậc Đại Đế thì những người khác đều cảm thấy run rẩy.Đây là tâm ý của sự tự ti.Thậm chí có những người còn không dám nhúc nhích, dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.Một lát sau, hoa sen HỗnĐộn vô cùng chấn động và không nhìn thấy liền xuất hiện thành một đường ánh sáng hình người.Người này đúng kiểu thư sinh.Phải nói thế nào nhỉ? Rất bình thường.Nhưng nhìn một cái thì cảm thấy huyết mạch của mình bị thiêu đốt khủng khiếp.