Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1214: Chương 1214
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Theo Từ Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.Tô Minh chó má gì chứ.Cái quái gì vậy?Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.Nhưng…Trước mắt.Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần hoc viên Hỗn Đôn!Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần…Tử Bình hoàn toàn bó tay.Suýt chút nữa hỏng mất.Anh ta – con mợ nó não tàn sao?Đó là học viện Hỗn Độn đó!Ông trời ơi!“Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha…”, bên cạnh còn một thanh niên trè tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt.Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh.Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.Đáy lòng vô cùng kích động.Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình.Từ Diệu thề! Mình yêu!Là cảm giác vừa thấy đã yêu.Hắn ta không thể hình dung vè đẹp của Đạm Đài Vô Tình.Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.Còn được mình gặp phải.Duyên phận.Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình…Nhưng hiệu quả không quá tốt.Gần như không được phản ứng lại.Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình – Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.Lúc đầu.Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt gi3t ch3t Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.Dù sao, không muốn thừa nhậncũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.Nhưng nào nghĩ đến…Ha ha ha…Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?Trâu bò.Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũngcó phần không hiểu và đáng tiếc.Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu – học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh xương!
Theo Từ Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.
Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.
Tô Minh chó má gì chứ.
Cái quái gì vậy?
Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.
Nhưng…
Trước mắt.
Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần hoc viên Hỗn Đôn!
Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần…
Tử Bình hoàn toàn bó tay.
Suýt chút nữa hỏng mất.
Anh ta – con mợ nó não tàn sao?
Đó là học viện Hỗn Độn đó!
Ông trời ơi!
“Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha…”, bên cạnh còn một thanh niên trè tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt.
Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh.
Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.
Đáy lòng vô cùng kích động.
Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.
Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.
Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.
Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình.
Từ Diệu thề! Mình yêu!
Là cảm giác vừa thấy đã yêu.
Hắn ta không thể hình dung vè đẹp của Đạm Đài Vô Tình.
Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.
Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!
Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.
Còn được mình gặp phải.
Duyên phận.
Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình…
Nhưng hiệu quả không quá tốt.
Gần như không được phản ứng lại.
Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình – Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.
Lúc đầu.
Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt gi3t ch3t Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.
Dù sao, không muốn thừa nhận
cũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!
Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.
Nhưng nào nghĩ đến…
Ha ha ha…
Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!
Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?
Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?
Trâu bò.
Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.
Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.
Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũng
có phần không hiểu và đáng tiếc.
Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.
Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu – học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh xương!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Theo Từ Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.Tô Minh chó má gì chứ.Cái quái gì vậy?Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.Nhưng…Trước mắt.Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần hoc viên Hỗn Đôn!Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần…Tử Bình hoàn toàn bó tay.Suýt chút nữa hỏng mất.Anh ta – con mợ nó não tàn sao?Đó là học viện Hỗn Độn đó!Ông trời ơi!“Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha…”, bên cạnh còn một thanh niên trè tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt.Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh.Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.Đáy lòng vô cùng kích động.Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình.Từ Diệu thề! Mình yêu!Là cảm giác vừa thấy đã yêu.Hắn ta không thể hình dung vè đẹp của Đạm Đài Vô Tình.Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.Còn được mình gặp phải.Duyên phận.Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình…Nhưng hiệu quả không quá tốt.Gần như không được phản ứng lại.Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình – Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.Lúc đầu.Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt gi3t ch3t Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.Dù sao, không muốn thừa nhậncũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.Nhưng nào nghĩ đến…Ha ha ha…Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?Trâu bò.Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũngcó phần không hiểu và đáng tiếc.Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu – học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh xương!