Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1227: Chương 1227
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đây là điều mà ý chí Đại Đạo chắc chắn không thể lường trước từ đó có sự chuẩn bị được.Một chiêu ‘thuật Sinh Mạng LƯU Phóng’ có thể gi3t ch3t một tên quáivật người không ra người, quỷ không ra quỷ như Chu Kình trong tích tắc một trăm lần đó?“Chơi đùa đi, cô từng nghe về giỡn khỉ chưa?”, Tô Minh hờ hững đáp: “Coi như thuận tiện khởi động! Xem thử có thể hạ thấp sự cảnh giác của ý chí Đại Đạo hay không, trong quá trình giao tranh với Chu Kình liền tìm một cơ hội giành đá Hỗn Độn Trấn Binh về tay…”Rất khó để đoạt được đá Hỗn Độn Trấn Binh!!!Mặc dù nó ở ngay trước mắt.Rốt cuộc.Cơ hội duy nhất chính là khiến Đại Đạo mất đi chút cảnh giác, sau đó… tìm một cơ hội đến gần đá Hỗn Độn Trấn Binh rồi ngay lập tức vận dụng kho tàng huyết mạch để nuốt chừng nó.Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn TrấnBinh này.Nó chắc chắn là đồ tốt.Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh.Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.Hắn không chỉ muốn gi3t ch3t Tô Minh.Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.Nêu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?Có thể hung ác đến đâu thì tận sứchành ha đến đó.“Ầm!”Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.ừmf thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.Tô Minh bắn ngược ra ngoài.Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.Sắc mặt anh tái nhợt.Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốcphục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.
Đây là điều mà ý chí Đại Đạo chắc chắn không thể lường trước từ đó có sự chuẩn bị được.
Một chiêu ‘thuật Sinh Mạng LƯU Phóng’ có thể gi3t ch3t một tên quái
vật người không ra người, quỷ không ra quỷ như Chu Kình trong tích tắc một trăm lần đó?
“Chơi đùa đi, cô từng nghe về giỡn khỉ chưa?”, Tô Minh hờ hững đáp: “Coi như thuận tiện khởi động! Xem thử có thể hạ thấp sự cảnh giác của ý chí Đại Đạo hay không, trong quá trình giao tranh với Chu Kình liền tìm một cơ hội giành đá Hỗn Độn Trấn Binh về tay…”
Rất khó để đoạt được đá Hỗn Độn Trấn Binh!!!
Mặc dù nó ở ngay trước mắt.
Rốt cuộc.
Cơ hội duy nhất chính là khiến Đại Đạo mất đi chút cảnh giác, sau đó… tìm một cơ hội đến gần đá Hỗn Độn Trấn Binh rồi ngay lập tức vận dụng kho tàng huyết mạch để nuốt chừng nó.
Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn Trấn
Binh này.
Nó chắc chắn là đồ tốt.
Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.
“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh.
Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Hắn không chỉ muốn gi3t ch3t Tô Minh.
Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.
Nêu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?
Có thể hung ác đến đâu thì tận sức
hành ha đến đó.
“Ầm!”
Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.
ừmf thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.
Tô Minh bắn ngược ra ngoài.
Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.
Sắc mặt anh tái nhợt.
Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.
Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.
Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốc
phục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.
“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.
Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.
Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đây là điều mà ý chí Đại Đạo chắc chắn không thể lường trước từ đó có sự chuẩn bị được.Một chiêu ‘thuật Sinh Mạng LƯU Phóng’ có thể gi3t ch3t một tên quáivật người không ra người, quỷ không ra quỷ như Chu Kình trong tích tắc một trăm lần đó?“Chơi đùa đi, cô từng nghe về giỡn khỉ chưa?”, Tô Minh hờ hững đáp: “Coi như thuận tiện khởi động! Xem thử có thể hạ thấp sự cảnh giác của ý chí Đại Đạo hay không, trong quá trình giao tranh với Chu Kình liền tìm một cơ hội giành đá Hỗn Độn Trấn Binh về tay…”Rất khó để đoạt được đá Hỗn Độn Trấn Binh!!!Mặc dù nó ở ngay trước mắt.Rốt cuộc.Cơ hội duy nhất chính là khiến Đại Đạo mất đi chút cảnh giác, sau đó… tìm một cơ hội đến gần đá Hỗn Độn Trấn Binh rồi ngay lập tức vận dụng kho tàng huyết mạch để nuốt chừng nó.Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn TrấnBinh này.Nó chắc chắn là đồ tốt.Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh.Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.Hắn không chỉ muốn gi3t ch3t Tô Minh.Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.Nêu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?Có thể hung ác đến đâu thì tận sứchành ha đến đó.“Ầm!”Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.ừmf thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.Tô Minh bắn ngược ra ngoài.Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.Sắc mặt anh tái nhợt.Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốcphục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.