Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1230: Chương 1230
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đố kỵ sục sôi.Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâmMinh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải gi3t ch3t Tô Minh.Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.Thế là..“Vù!”Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa nhưthuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.Chỉ là…Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạxuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn…“Phốc!”Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.Bên ngoài không giới hư không.Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.“Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?”, Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.Trong lòng Tử Bình thật sự có chúthối hận, có phải đã quá kích động rồi không..
Đố kỵ sục sôi.
Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!
Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâm
Minh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.
Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải gi3t ch3t Tô Minh.
Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.
Thế là.
.
“Vù!”
Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa nhưthuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.
Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.
Chỉ là…
Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạ
xuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.
Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn…
“Phốc!”
Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.
Bên ngoài không giới hư không.
Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.
“Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?”, Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.
Trong lòng Tử Bình thật sự có chút
hối hận, có phải đã quá kích động rồi không.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đố kỵ sục sôi.Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâmMinh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải gi3t ch3t Tô Minh.Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.Thế là..“Vù!”Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa nhưthuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.Chỉ là…Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạxuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn…“Phốc!”Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.Bên ngoài không giới hư không.Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.“Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?”, Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.Trong lòng Tử Bình thật sự có chúthối hận, có phải đã quá kích động rồi không..