Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1241: Chương 1241
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của cổ Dực.Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, vương ThừaDịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.Độc Cô Nguyên có chút khó xử.Phải, cô ta gần như đã xua tan mọi nghi ngờ.“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi!”, Cổ Dực quay đầu lại, liếc nhìn mấy người Độc Cô Nguyên một cái mà cười nói, nụ cười rất cởi mở, tỏa nắng.Sau gần nửa ngày.“Chính là chỗ này rồi!” cổ Dực dẫn đám người Độc Cô Nguyên đến một sơn cốc.Sơn cốc này còn khá nguyên sơ.Cây cối xung quanh sơn cốc đều có màu đỏ, toàn bộ đều cao hơn ngàn mét, đường kính rộng đến hơn hơn ba, năm mươi người ôm không xuể.Sơn cốc có thác nước hùng vĩ.Bên dưới thác nước là một hồ nước.Hồ nước rất đặc biệt, bởi vì, ở trungtâm hồ nước, có một xoáy nước, xoáy nước có đường kính rộng hàng chục mét.Lúc này, cổ Dực chỉ vào xoáy nước đó.Trương Khả phân tích: “Chỗ đó là một cửa hang ngầm, đúng không? Vậy nên, nước mới chảy điên cuồng về phía cửa hang, tạo thành xoáy nước trong hồ”.“Không sai!” cổ Dực gật đầu.Sau đó, thân hình khẽ động, hắn ta đã lơ lừng trên xoáy nước của hồ nước.Bốn người Độc Cô Nguyên cũng đi theo.“Đi, xuống dưới!”, cổ Dực quát, tiên phong tiến vào xoáy nước.Trong bốn người Độc Cô Nguyên, chỉ có một mình Độc Cô Nguyên là còn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.Thế giới bên ngoài.Chuyển màn ảnh.Lại là xoáy nước bên trong cửa hang.Trong đó…Đất trời rộng lớn.Giống như một thê giới khác.Linh khí dồi dào, tất cả các loại sinh vật lạ thường đang sinh trưởng.Bên trong hang, có rất nhiều vách nát tường xiêu, còn có cả hài cốt.Ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá sống động như thật.Có vẻ như đều sắp bị phong hóa, niên đại rất lâu đời.
“Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của cổ Dực.
Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.
“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, vương Thừa
Dịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.
Độc Cô Nguyên có chút khó xử.
Phải, cô ta gần như đã xua tan mọi nghi ngờ.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi!”, Cổ Dực quay đầu lại, liếc nhìn mấy người Độc Cô Nguyên một cái mà cười nói, nụ cười rất cởi mở, tỏa nắng.
Sau gần nửa ngày.
“Chính là chỗ này rồi!” cổ Dực dẫn đám người Độc Cô Nguyên đến một sơn cốc.
Sơn cốc này còn khá nguyên sơ.
Cây cối xung quanh sơn cốc đều có màu đỏ, toàn bộ đều cao hơn ngàn mét, đường kính rộng đến hơn hơn ba, năm mươi người ôm không xuể.
Sơn cốc có thác nước hùng vĩ.
Bên dưới thác nước là một hồ nước.
Hồ nước rất đặc biệt, bởi vì, ở trung
tâm hồ nước, có một xoáy nước, xoáy nước có đường kính rộng hàng chục mét.
Lúc này, cổ Dực chỉ vào xoáy nước đó.
Trương Khả phân tích: “Chỗ đó là một cửa hang ngầm, đúng không? Vậy nên, nước mới chảy điên cuồng về phía cửa hang, tạo thành xoáy nước trong hồ”.
“Không sai!” cổ Dực gật đầu.
Sau đó, thân hình khẽ động, hắn ta đã lơ lừng trên xoáy nước của hồ nước.
Bốn người Độc Cô Nguyên cũng đi theo.
“Đi, xuống dưới!”, cổ Dực quát, tiên phong tiến vào xoáy nước.
Trong bốn người Độc Cô Nguyên, chỉ có một mình Độc Cô Nguyên là còn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.
Thế giới bên ngoài.
Chuyển màn ảnh.
Lại là xoáy nước bên trong cửa hang.
Trong đó…
Đất trời rộng lớn.
Giống như một thê giới khác.
Linh khí dồi dào, tất cả các loại sinh vật lạ thường đang sinh trưởng.
Bên trong hang, có rất nhiều vách nát tường xiêu, còn có cả hài cốt.
Ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá sống động như thật.
Có vẻ như đều sắp bị phong hóa, niên đại rất lâu đời.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của cổ Dực.Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, vương ThừaDịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.Độc Cô Nguyên có chút khó xử.Phải, cô ta gần như đã xua tan mọi nghi ngờ.“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi!”, Cổ Dực quay đầu lại, liếc nhìn mấy người Độc Cô Nguyên một cái mà cười nói, nụ cười rất cởi mở, tỏa nắng.Sau gần nửa ngày.“Chính là chỗ này rồi!” cổ Dực dẫn đám người Độc Cô Nguyên đến một sơn cốc.Sơn cốc này còn khá nguyên sơ.Cây cối xung quanh sơn cốc đều có màu đỏ, toàn bộ đều cao hơn ngàn mét, đường kính rộng đến hơn hơn ba, năm mươi người ôm không xuể.Sơn cốc có thác nước hùng vĩ.Bên dưới thác nước là một hồ nước.Hồ nước rất đặc biệt, bởi vì, ở trungtâm hồ nước, có một xoáy nước, xoáy nước có đường kính rộng hàng chục mét.Lúc này, cổ Dực chỉ vào xoáy nước đó.Trương Khả phân tích: “Chỗ đó là một cửa hang ngầm, đúng không? Vậy nên, nước mới chảy điên cuồng về phía cửa hang, tạo thành xoáy nước trong hồ”.“Không sai!” cổ Dực gật đầu.Sau đó, thân hình khẽ động, hắn ta đã lơ lừng trên xoáy nước của hồ nước.Bốn người Độc Cô Nguyên cũng đi theo.“Đi, xuống dưới!”, cổ Dực quát, tiên phong tiến vào xoáy nước.Trong bốn người Độc Cô Nguyên, chỉ có một mình Độc Cô Nguyên là còn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.Thế giới bên ngoài.Chuyển màn ảnh.Lại là xoáy nước bên trong cửa hang.Trong đó…Đất trời rộng lớn.Giống như một thê giới khác.Linh khí dồi dào, tất cả các loại sinh vật lạ thường đang sinh trưởng.Bên trong hang, có rất nhiều vách nát tường xiêu, còn có cả hài cốt.Ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá sống động như thật.Có vẻ như đều sắp bị phong hóa, niên đại rất lâu đời.