Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1255: Chương 1255
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu.Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!Nhưng hiện tại… cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.“Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía”, ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kianữa.Tiếp theo.“Chỉ Thiên kiếm!”, Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.Chỉ Thiên kiếm.Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động…Phong mang hiện ra.Chỉ kiếm dao động.Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.Nhưng cổ Dực cũng không sợ hãi.Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: “Vu Thần Bất Diệt Thể!”Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng.Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.“Đinh!”Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.Chợt thấy ở trước ngực cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.“Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!”, cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.Tiếp theo.
Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu.
Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!
Nhưng hiện tại… cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.
Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.
Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.
“Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía”, ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kia
nữa.
Tiếp theo.
“Chỉ Thiên kiếm!”, Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.
Chỉ Thiên kiếm.
Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.
Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động…
Phong mang hiện ra.
Chỉ kiếm dao động.
Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.
Nhưng cổ Dực cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: “Vu Thần Bất Diệt Thể!”
Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng.
Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.
“Đinh!”
Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chợt thấy ở trước ngực cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.
Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.
“Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!”, cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.
Tiếp theo.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu.Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!Nhưng hiện tại… cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.“Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía”, ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kianữa.Tiếp theo.“Chỉ Thiên kiếm!”, Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.Chỉ Thiên kiếm.Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động…Phong mang hiện ra.Chỉ kiếm dao động.Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.Nhưng cổ Dực cũng không sợ hãi.Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: “Vu Thần Bất Diệt Thể!”Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng.Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.“Đinh!”Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.Chợt thấy ở trước ngực cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.“Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!”, cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.Tiếp theo.