Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1265: Chương 1265
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng!” nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêura.Sau đó….Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.Toàn thân cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.Không chỉ vậy, cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.Có cảnh đời trước và đời sau….Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.Sau đó…Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.ờ bên ngoài cũng như vậy.Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.“Được rồi! Chúng ta đi thôi!” Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.“Cứu… Cứu tôi….Cứu…” nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của vương Thừa Dịch.Vương Thừa Dịch bị cổ Dực đập cho một quyền.Mặc dù không chết nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng.Kể cả lúc Tô Minh đấu với cổ Dực, hắn ta cũng nuốt trọn hết thuốc trị thương và đan dược mang theo nhưngvẫn chưa hồi phục, vẫn chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.Nêu như không có ai cứu thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Minh chém chết cổ Dực!Cảm giác chấn động đó khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim phổi như bị xé rách.Cũng hối hận chết đi được…
“Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng!” nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêu
ra.
Sau đó….
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Toàn thân cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.
Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.
Không chỉ vậy, cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.
Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.
Có cảnh đời trước và đời sau….
Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.
Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.
Sau đó…
Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.
ờ bên ngoài cũng như vậy.
Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!” Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.
“Cứu… Cứu tôi….
Cứu…” nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của vương Thừa Dịch.
Vương Thừa Dịch bị cổ Dực đập cho một quyền.
Mặc dù không chết nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Kể cả lúc Tô Minh đấu với cổ Dực, hắn ta cũng nuốt trọn hết thuốc trị thương và đan dược mang theo nhưng
vẫn chưa hồi phục, vẫn chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.
Nêu như không có ai cứu thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Minh chém chết cổ Dực!
Cảm giác chấn động đó khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim phổi như bị xé rách.
Cũng hối hận chết đi được…
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng!” nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêura.Sau đó….Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.Toàn thân cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.Không chỉ vậy, cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.Có cảnh đời trước và đời sau….Thuật Sinh Mạng LƯU Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.Sau đó…Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.ờ bên ngoài cũng như vậy.Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.“Được rồi! Chúng ta đi thôi!” Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.“Cứu… Cứu tôi….Cứu…” nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của vương Thừa Dịch.Vương Thừa Dịch bị cổ Dực đập cho một quyền.Mặc dù không chết nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng.Kể cả lúc Tô Minh đấu với cổ Dực, hắn ta cũng nuốt trọn hết thuốc trị thương và đan dược mang theo nhưngvẫn chưa hồi phục, vẫn chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.Nêu như không có ai cứu thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Minh chém chết cổ Dực!Cảm giác chấn động đó khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim phổi như bị xé rách.Cũng hối hận chết đi được…