Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 27
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 27Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.“Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”“Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!”Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: “Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử…”“Không hứng thú!”Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: “Về đi!”“Vâng!”Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.“Tiểu Tuyết, đi thôi!”Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.“Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?”Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.“Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em……”Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.
Chương 27
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.
“Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!”
Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.
Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.
Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.
Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!
Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: “Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử…”
“Không hứng thú!”
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: “Về đi!”
“Vâng!”
Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.
Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.
Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.
Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.
Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Tuyết, đi thôi!”
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.
Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.
Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.
Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?
Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.
Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
“Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?”
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.
Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em……”
Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.
Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?
Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 27Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.“Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”“Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!”Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: “Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử…”“Không hứng thú!”Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: “Về đi!”“Vâng!”Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.“Tiểu Tuyết, đi thôi!”Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.“Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?”Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.“Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em……”Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.