Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 29
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 29Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.“Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!”Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.“Tiểu Tuyết, tin anh đi!”Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.Anh ta đang nói dối mà thôi.Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.Có gì đó rất tự tin!Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?“Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!”Lạc Tuyết lau nước mắt!Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.“Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!”Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!“Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?”“Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?”Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm’ xong vậy.
Chương 29
Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.
Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.
Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!
Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.
“Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!”
Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.
Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.
“Tiểu Tuyết, tin anh đi!”
Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.
Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.
Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!
Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.
Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.
Anh ta đang nói dối mà thôi.
Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.
Có gì đó rất tự tin!
Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?
“Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!”
Lạc Tuyết lau nước mắt!
Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?
Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.
“Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!”
Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.
Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!
Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.
Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!
“Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?”
“Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?”
Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!
Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.
Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.
Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm’ xong vậy.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 29Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.“Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!”Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.“Tiểu Tuyết, tin anh đi!”Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.Anh ta đang nói dối mà thôi.Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.Có gì đó rất tự tin!Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?“Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!”Lạc Tuyết lau nước mắt!Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.“Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!”Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!“Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?”“Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?”Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm’ xong vậy.