Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 31
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 31Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.“Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?”Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.“Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”“Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao……”Bốp!Một âm thanh giòn giã vang lên!Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.“Mày, mày, mày……”Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?“Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!”Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!Bốp!Tuy nhiên, ả ta vừa dứt lời.Sở Bắc tùy ý vẫy vẫy tay, sau đó lại tát vào mặt ả lần nữa.Cái tát này còn nặng hơn lần trước.Lạc Mai bị tát ngã xuống đất với bộ dạng nhếch nhác, máu chảy ra từ khóe miệng.Đôi mắt càng đỏ như máu, trong lòng cảm thấy cuồng loạn.Nhưng cơn đau quá dữ dội khiến ả ta không nói thêm được lời nào.Chưa nói đến Lạc Tuyết, ngay cả Lý Nham cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.Sở Bắc trước giờ luôn nghe theo Lạc Mai, đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không cãi lại.Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Có phải mặt trời đang ló dạng ở phía tây?“Đây chỉ là cảnh cáo!”Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Sở Bắc liền lên tiếng.Giọng điệu lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh ngay lập tức.
Chương 31
Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.
Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!
Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.
Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.
“Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?”
Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.
“Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”
“Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao……”
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.
Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.
“Mày, mày, mày……”
Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.
Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!
Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.
Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?
“Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!”
Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!
Bốp!
Tuy nhiên, ả ta vừa dứt lời.
Sở Bắc tùy ý vẫy vẫy tay, sau đó lại tát vào mặt ả lần nữa.
Cái tát này còn nặng hơn lần trước.
Lạc Mai bị tát ngã xuống đất với bộ dạng nhếch nhác, máu chảy ra từ khóe miệng.
Đôi mắt càng đỏ như máu, trong lòng cảm thấy cuồng loạn.
Nhưng cơn đau quá dữ dội khiến ả ta không nói thêm được lời nào.
Chưa nói đến Lạc Tuyết, ngay cả Lý Nham cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Sở Bắc trước giờ luôn nghe theo Lạc Mai, đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không cãi lại.
Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Có phải mặt trời đang ló dạng ở phía tây?
“Đây chỉ là cảnh cáo!”
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng điệu lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh ngay lập tức.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 31Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.“Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?”Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.“Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”“Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao……”Bốp!Một âm thanh giòn giã vang lên!Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.“Mày, mày, mày……”Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?“Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!”Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!Bốp!Tuy nhiên, ả ta vừa dứt lời.Sở Bắc tùy ý vẫy vẫy tay, sau đó lại tát vào mặt ả lần nữa.Cái tát này còn nặng hơn lần trước.Lạc Mai bị tát ngã xuống đất với bộ dạng nhếch nhác, máu chảy ra từ khóe miệng.Đôi mắt càng đỏ như máu, trong lòng cảm thấy cuồng loạn.Nhưng cơn đau quá dữ dội khiến ả ta không nói thêm được lời nào.Chưa nói đến Lạc Tuyết, ngay cả Lý Nham cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.Sở Bắc trước giờ luôn nghe theo Lạc Mai, đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không cãi lại.Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Có phải mặt trời đang ló dạng ở phía tây?“Đây chỉ là cảnh cáo!”Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Sở Bắc liền lên tiếng.Giọng điệu lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh ngay lập tức.