Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 38
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 38Hắn chỉ vào Sở Bắc, nhưng cơ thể hắn không ngừng lùi lại.Hắn ngồi bệt xuống đất rồi lẩm bẩm một mình.Đồng tử của hắn mở to, lập tức mất đi thần thức.Ngu ngu ngơ ngơ giống như chậm phát triển trí tuệ!“Anh Hổ? Anh Hổ? Chuyện này…”Vài tên đàn em hét lên kinh hãi, nhưng anh Hổ hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ ngồi ngây ra, ánh mắt vô hồn!Tí tách!Những hạt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống không kiểm soát được.Ánh mắt đám người nhìn Sở Bắc hoàn toàn thay đổi.Mặc dù họ không biết Sở Bắc đã làm gì.Nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể khiến anh Hổ sợ hãi đến như vậy.Ma quỷ thì cũng đến như thế mà thôi?Phụp!Ba tên đàn em quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.Cơ thể họ run lên, đầu cúi rạp trên mặt đất.Khác hoàn toàn với vẻ hống hách trước đó.“Tôi, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi!”“Nhà chúng tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ. Chỉ vì phải kiếm miếng ăn, thực sự là không dễ dàng gì!”“Chuyện này, chuyện này đều là do cậu chủ Dương kêu chúng tôi là. Đúng, đều là lệnh của cậu chủ Dương, không liên quan gì đến chúng tôi!”Ba người nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếp tục quỳ lạy xin tha.Dập đến chảy máu đầu cũng không dám dừng lại.Sở Bắc lắc đầu, không thèm nhìn thêm lấy một cái.Anh quay lại và đến chỗ Lạc Tuyết.Đến tận lúc này Lạc Tuyết mới định thần lại và nhìn Sở Bắc với vẻ mặt kỳ lạ.Cảnh tượng vừa rồi ngay cả cô cũng không thể ngờ tới được.Lúc này, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác.Sở Bắc trước mặt mình rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi ngay cả cô cũng không thể nhìn thấu được.Nhưng vừa định hỏi, Sở Bắc đã lắc đầu trước.“Lên xe đi, mọi chuyện giao cho anh!”Lạc Tuyết sững sờ một lúc, giọng nói của Sở Bắc mang đến cho cô một cảm giác rất yên tâm, rất tự tin.Không hiểu vì sao mà cô cứ thế bước lên xe như ma xui quỷ khiến.Thấy vậy, Sở Bắc mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số!“Nói với Chu Minh Hạo, trong năm phút nữa, tôi không biết ông ta dùng cách gì, dọn sạch đường đến bệnh viện thành phố cho tôi!”“Rõ!”, giọng nói cung kính của Thanh Vũ từ đầu dây bên kia truyền đến!Cúp điện thoại xong, Sở Bắc lại lên xe taxi!
Chương 38
Hắn chỉ vào Sở Bắc, nhưng cơ thể hắn không ngừng lùi lại.
Hắn ngồi bệt xuống đất rồi lẩm bẩm một mình.
Đồng tử của hắn mở to, lập tức mất đi thần thức.
Ngu ngu ngơ ngơ giống như chậm phát triển trí tuệ!
“Anh Hổ? Anh Hổ? Chuyện này…”
Vài tên đàn em hét lên kinh hãi, nhưng anh Hổ hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ ngồi ngây ra, ánh mắt vô hồn!
Tí tách!
Những hạt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống không kiểm soát được.
Ánh mắt đám người nhìn Sở Bắc hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù họ không biết Sở Bắc đã làm gì.
Nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể khiến anh Hổ sợ hãi đến như vậy.
Ma quỷ thì cũng đến như thế mà thôi?
Phụp!
Ba tên đàn em quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
Cơ thể họ run lên, đầu cúi rạp trên mặt đất.
Khác hoàn toàn với vẻ hống hách trước đó.
“Tôi, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi!”
“Nhà chúng tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ. Chỉ vì phải kiếm miếng ăn, thực sự là không dễ dàng gì!”
“Chuyện này, chuyện này đều là do cậu chủ Dương kêu chúng tôi là. Đúng, đều là lệnh của cậu chủ Dương, không liên quan gì đến chúng tôi!”
Ba người nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếp tục quỳ lạy xin tha.
Dập đến chảy máu đầu cũng không dám dừng lại.
Sở Bắc lắc đầu, không thèm nhìn thêm lấy một cái.
Anh quay lại và đến chỗ Lạc Tuyết.
Đến tận lúc này Lạc Tuyết mới định thần lại và nhìn Sở Bắc với vẻ mặt kỳ lạ.
Cảnh tượng vừa rồi ngay cả cô cũng không thể ngờ tới được.
Lúc này, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác.
Sở Bắc trước mặt mình rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi ngay cả cô cũng không thể nhìn thấu được.
Nhưng vừa định hỏi, Sở Bắc đã lắc đầu trước.
“Lên xe đi, mọi chuyện giao cho anh!”
Lạc Tuyết sững sờ một lúc, giọng nói của Sở Bắc mang đến cho cô một cảm giác rất yên tâm, rất tự tin.
Không hiểu vì sao mà cô cứ thế bước lên xe như ma xui quỷ khiến.
Thấy vậy, Sở Bắc mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số!
“Nói với Chu Minh Hạo, trong năm phút nữa, tôi không biết ông ta dùng cách gì, dọn sạch đường đến bệnh viện thành phố cho tôi!”
“Rõ!”, giọng nói cung kính của Thanh Vũ từ đầu dây bên kia truyền đến!
Cúp điện thoại xong, Sở Bắc lại lên xe taxi!
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 38Hắn chỉ vào Sở Bắc, nhưng cơ thể hắn không ngừng lùi lại.Hắn ngồi bệt xuống đất rồi lẩm bẩm một mình.Đồng tử của hắn mở to, lập tức mất đi thần thức.Ngu ngu ngơ ngơ giống như chậm phát triển trí tuệ!“Anh Hổ? Anh Hổ? Chuyện này…”Vài tên đàn em hét lên kinh hãi, nhưng anh Hổ hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ ngồi ngây ra, ánh mắt vô hồn!Tí tách!Những hạt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống không kiểm soát được.Ánh mắt đám người nhìn Sở Bắc hoàn toàn thay đổi.Mặc dù họ không biết Sở Bắc đã làm gì.Nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể khiến anh Hổ sợ hãi đến như vậy.Ma quỷ thì cũng đến như thế mà thôi?Phụp!Ba tên đàn em quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.Cơ thể họ run lên, đầu cúi rạp trên mặt đất.Khác hoàn toàn với vẻ hống hách trước đó.“Tôi, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi!”“Nhà chúng tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ. Chỉ vì phải kiếm miếng ăn, thực sự là không dễ dàng gì!”“Chuyện này, chuyện này đều là do cậu chủ Dương kêu chúng tôi là. Đúng, đều là lệnh của cậu chủ Dương, không liên quan gì đến chúng tôi!”Ba người nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếp tục quỳ lạy xin tha.Dập đến chảy máu đầu cũng không dám dừng lại.Sở Bắc lắc đầu, không thèm nhìn thêm lấy một cái.Anh quay lại và đến chỗ Lạc Tuyết.Đến tận lúc này Lạc Tuyết mới định thần lại và nhìn Sở Bắc với vẻ mặt kỳ lạ.Cảnh tượng vừa rồi ngay cả cô cũng không thể ngờ tới được.Lúc này, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác.Sở Bắc trước mặt mình rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi ngay cả cô cũng không thể nhìn thấu được.Nhưng vừa định hỏi, Sở Bắc đã lắc đầu trước.“Lên xe đi, mọi chuyện giao cho anh!”Lạc Tuyết sững sờ một lúc, giọng nói của Sở Bắc mang đến cho cô một cảm giác rất yên tâm, rất tự tin.Không hiểu vì sao mà cô cứ thế bước lên xe như ma xui quỷ khiến.Thấy vậy, Sở Bắc mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số!“Nói với Chu Minh Hạo, trong năm phút nữa, tôi không biết ông ta dùng cách gì, dọn sạch đường đến bệnh viện thành phố cho tôi!”“Rõ!”, giọng nói cung kính của Thanh Vũ từ đầu dây bên kia truyền đến!Cúp điện thoại xong, Sở Bắc lại lên xe taxi!