Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1279: Chương 1279

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quan Khuynh Thành thì đã thề, đời này phải lấy cô làm vỢ, vì cô quá đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ.“Hì hì…” Ma Lại đắc ý cười, hận nỗi không thể đến ngày mai ngay lập tức.Tại Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh xương…Quý Thanh Hoà nói rõ mục đíchđến của mình, nhìn đám người Vũ Bất Bại với vẻ cung kính.“Cô Quý! Tô Minh đã chết rồi, cô biết chưa?”, trên khuôn mặt già nua của Vũ Bất Bại đều là vẻ âu sầu, là sự hối tiếc và phức tạp.Quý Thanh Hoà không nói gì nhưng cắn chặt môi.“Cô Quý! Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế, là người mà tôi và Võ Tông xem trọng, chúng tôi là bạn tốt với Chiến Uyên trên thực tê là nhờ mối quan hệ của Tô Minh”, Vũ Bất Bại tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ Tô Minh chết rồi.Nêu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải dẫn cả Võ Tông đến Chiến Uyên, kể cả Võ Tông chết mất 90% thì chúng tôi cũng tình nguyện.Bởi vì, khi Tô Minh sống thì có một ngày cậu ấy sẽ phất lên, Võ Tông cũng thế.Nhưng hiện giờ cậu ấy chết rồi”.Tô Minh đã chết.Võ Tông bỏ ra cái giá lớn thế nào thì sao?Cũng không thể cứu vãn được.Đúng vậy! Vũ Bất Bại xem trọng Tô Minh, có mối quan hệ rất tốt với anh.Ông ta coi Tô Minh là hậu bối tốt nhất.Thậm chí còn gửi gắm nhiều ở Tô Minh.Nhưng Tô Minh chết thì còn ý nghĩa gì nữa.Nêu đã vậy thì tại sao còn phải đối đầu với Chiến Uyên?Đặc biệt là Vũ Bất Bại hiểu rõ kẻ địch Chiến Uyên sắp phải đối mặt là thê lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.Vậy thì căn bản không có cơ hội, còn hơn cả trứng chọi đá.“Nhưng mà tiền bối! Lúc mà Tô Minh đến thế giới Đại Thiên, ông đồng ý với Tô Minh rồi”, Quý Thanh Hoà nói, trong lời nói là vẻ bi thương.Nói thật lòng, cô ta không thể ngờ Võ Tông lại trở mặt vô tình như vậy.Dù sao thì năm đó mối quan hệ giữa Võ Tông và Tô Minh cũng rất tốt.Đặc biệt là mối quan hệ giữa đại trưởng lão Võ Tông như Vũ Bất Bại và Tô Minh.Thật không ngờ…Quý Thanh Hoà thấy buồn bực, trong lòng có nỗi khốn khổ khó nói, thậm chí muốn khóc một trận.“Cô Quý! Thê giới võ đạo tàn khốc vậy đấy.Đúng là tôi từng rất xem trọng Tô Minh, hơn nữa Tô Minh còn giết được phản đồ của Võ Tông, là ân nhâncủa chúng tôi.Nhưng đây không phải là lý do để tôi dẫn cả Võ Tông đi tìm cái chết, vẫn câu nói cũ, nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải quyết chiến với Chiến Uyên cũng được nhưng Tô Minh đã…”f Vũ Bất Bại thản nhiên nói.Lạnh lùng.Vô cùng lạnh lùng!“Làm phiền tiền bối rồi!” Quý Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi chắp tay rời đi.Sau khi Quý Thanh Hoà rời đi, Vũ Bất Bại đứng ở đó hồi lâu không lên tiếng.“Đại trưởng lão! Có phải có chút vô tình không?” nhị trưởng lão hỏi.Lúc đó, đại trưởng lão Vũ Bất Bại ủng hộ và đứng ra giúp Tô Minh biết nhường nào…Kết quả là hiện giờ…Nêu so sánh thì đúng là họ cảm thấy Vũ Bất Bại hơi vô tình.“Lúc nọ lúc kia mà”, Vũ Bất Bại nói.Ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông, ông ta phải chịu trách nhiệm với Võ Tông.Năm đó, ông ta có thể đứng ra giúp Tô Minh, đó là mối đầu tư, là đánh cược.Nhưng hiện giờ CƯỢC thua rồi, đầu tư thất bại rồi thì không thể nào tiếp tục nữa, không thể dẫn Võ Tông vào con đường diệt tông..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quan Khuynh Thành thì đã thề, đời này phải lấy cô làm vỢ, vì cô quá đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ.

“Hì hì…” Ma Lại đắc ý cười, hận nỗi không thể đến ngày mai ngay lập tức.

Tại Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh xương…

Quý Thanh Hoà nói rõ mục đích

đến của mình, nhìn đám người Vũ Bất Bại với vẻ cung kính.

“Cô Quý! Tô Minh đã chết rồi, cô biết chưa?”, trên khuôn mặt già nua của Vũ Bất Bại đều là vẻ âu sầu, là sự hối tiếc và phức tạp.

Quý Thanh Hoà không nói gì nhưng cắn chặt môi.

“Cô Quý! Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế, là người mà tôi và Võ Tông xem trọng, chúng tôi là bạn tốt với Chiến Uyên trên thực tê là nhờ mối quan hệ của Tô Minh”, Vũ Bất Bại tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ Tô Minh chết rồi.

Nêu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải dẫn cả Võ Tông đến Chiến Uyên, kể cả Võ Tông chết mất 90% thì chúng tôi cũng tình nguyện.

Bởi vì, khi Tô Minh sống thì có một ngày cậu ấy sẽ phất lên, Võ Tông cũng thế.

Nhưng hiện giờ cậu ấy chết rồi”.

Tô Minh đã chết.

Võ Tông bỏ ra cái giá lớn thế nào thì sao?

Cũng không thể cứu vãn được.

Đúng vậy! Vũ Bất Bại xem trọng Tô Minh, có mối quan hệ rất tốt với anh.

Ông ta coi Tô Minh là hậu bối tốt nhất.

Thậm chí còn gửi gắm nhiều ở Tô Minh.

Nhưng Tô Minh chết thì còn ý nghĩa gì nữa.

Nêu đã vậy thì tại sao còn phải đối đầu với Chiến Uyên?

Đặc biệt là Vũ Bất Bại hiểu rõ kẻ địch Chiến Uyên sắp phải đối mặt là thê lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.

Vậy thì căn bản không có cơ hội, còn hơn cả trứng chọi đá.

“Nhưng mà tiền bối! Lúc mà Tô Minh đến thế giới Đại Thiên, ông đồng ý với Tô Minh rồi”, Quý Thanh Hoà nói, trong lời nói là vẻ bi thương.

Nói thật lòng, cô ta không thể ngờ Võ Tông lại trở mặt vô tình như vậy.

Dù sao thì năm đó mối quan hệ giữa Võ Tông và Tô Minh cũng rất tốt.

Đặc biệt là mối quan hệ giữa đại trưởng lão Võ Tông như Vũ Bất Bại và Tô Minh.

Thật không ngờ…

Quý Thanh Hoà thấy buồn bực, trong lòng có nỗi khốn khổ khó nói, thậm chí muốn khóc một trận.

“Cô Quý! Thê giới võ đạo tàn khốc vậy đấy.

Đúng là tôi từng rất xem trọng Tô Minh, hơn nữa Tô Minh còn giết được phản đồ của Võ Tông, là ân nhân

của chúng tôi.

Nhưng đây không phải là lý do để tôi dẫn cả Võ Tông đi tìm cái chết, vẫn câu nói cũ, nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải quyết chiến với Chiến Uyên cũng được nhưng Tô Minh đã…”f Vũ Bất Bại thản nhiên nói.

Lạnh lùng.

Vô cùng lạnh lùng!

“Làm phiền tiền bối rồi!” Quý Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi chắp tay rời đi.

Sau khi Quý Thanh Hoà rời đi, Vũ Bất Bại đứng ở đó hồi lâu không lên tiếng.

“Đại trưởng lão! Có phải có chút vô tình không?” nhị trưởng lão hỏi.

Lúc đó, đại trưởng lão Vũ Bất Bại ủng hộ và đứng ra giúp Tô Minh biết nhường nào…

Kết quả là hiện giờ…

Nêu so sánh thì đúng là họ cảm thấy Vũ Bất Bại hơi vô tình.

“Lúc nọ lúc kia mà”, Vũ Bất Bại nói.

Ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông, ông ta phải chịu trách nhiệm với Võ Tông.

Năm đó, ông ta có thể đứng ra giúp Tô Minh, đó là mối đầu tư, là đánh cược.

Nhưng hiện giờ CƯỢC thua rồi, đầu tư thất bại rồi thì không thể nào tiếp tục nữa, không thể dẫn Võ Tông vào con đường diệt tông.

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quan Khuynh Thành thì đã thề, đời này phải lấy cô làm vỢ, vì cô quá đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ.“Hì hì…” Ma Lại đắc ý cười, hận nỗi không thể đến ngày mai ngay lập tức.Tại Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh xương…Quý Thanh Hoà nói rõ mục đíchđến của mình, nhìn đám người Vũ Bất Bại với vẻ cung kính.“Cô Quý! Tô Minh đã chết rồi, cô biết chưa?”, trên khuôn mặt già nua của Vũ Bất Bại đều là vẻ âu sầu, là sự hối tiếc và phức tạp.Quý Thanh Hoà không nói gì nhưng cắn chặt môi.“Cô Quý! Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế, là người mà tôi và Võ Tông xem trọng, chúng tôi là bạn tốt với Chiến Uyên trên thực tê là nhờ mối quan hệ của Tô Minh”, Vũ Bất Bại tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ Tô Minh chết rồi.Nêu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải dẫn cả Võ Tông đến Chiến Uyên, kể cả Võ Tông chết mất 90% thì chúng tôi cũng tình nguyện.Bởi vì, khi Tô Minh sống thì có một ngày cậu ấy sẽ phất lên, Võ Tông cũng thế.Nhưng hiện giờ cậu ấy chết rồi”.Tô Minh đã chết.Võ Tông bỏ ra cái giá lớn thế nào thì sao?Cũng không thể cứu vãn được.Đúng vậy! Vũ Bất Bại xem trọng Tô Minh, có mối quan hệ rất tốt với anh.Ông ta coi Tô Minh là hậu bối tốt nhất.Thậm chí còn gửi gắm nhiều ở Tô Minh.Nhưng Tô Minh chết thì còn ý nghĩa gì nữa.Nêu đã vậy thì tại sao còn phải đối đầu với Chiến Uyên?Đặc biệt là Vũ Bất Bại hiểu rõ kẻ địch Chiến Uyên sắp phải đối mặt là thê lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.Vậy thì căn bản không có cơ hội, còn hơn cả trứng chọi đá.“Nhưng mà tiền bối! Lúc mà Tô Minh đến thế giới Đại Thiên, ông đồng ý với Tô Minh rồi”, Quý Thanh Hoà nói, trong lời nói là vẻ bi thương.Nói thật lòng, cô ta không thể ngờ Võ Tông lại trở mặt vô tình như vậy.Dù sao thì năm đó mối quan hệ giữa Võ Tông và Tô Minh cũng rất tốt.Đặc biệt là mối quan hệ giữa đại trưởng lão Võ Tông như Vũ Bất Bại và Tô Minh.Thật không ngờ…Quý Thanh Hoà thấy buồn bực, trong lòng có nỗi khốn khổ khó nói, thậm chí muốn khóc một trận.“Cô Quý! Thê giới võ đạo tàn khốc vậy đấy.Đúng là tôi từng rất xem trọng Tô Minh, hơn nữa Tô Minh còn giết được phản đồ của Võ Tông, là ân nhâncủa chúng tôi.Nhưng đây không phải là lý do để tôi dẫn cả Võ Tông đi tìm cái chết, vẫn câu nói cũ, nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải quyết chiến với Chiến Uyên cũng được nhưng Tô Minh đã…”f Vũ Bất Bại thản nhiên nói.Lạnh lùng.Vô cùng lạnh lùng!“Làm phiền tiền bối rồi!” Quý Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi chắp tay rời đi.Sau khi Quý Thanh Hoà rời đi, Vũ Bất Bại đứng ở đó hồi lâu không lên tiếng.“Đại trưởng lão! Có phải có chút vô tình không?” nhị trưởng lão hỏi.Lúc đó, đại trưởng lão Vũ Bất Bại ủng hộ và đứng ra giúp Tô Minh biết nhường nào…Kết quả là hiện giờ…Nêu so sánh thì đúng là họ cảm thấy Vũ Bất Bại hơi vô tình.“Lúc nọ lúc kia mà”, Vũ Bất Bại nói.Ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông, ông ta phải chịu trách nhiệm với Võ Tông.Năm đó, ông ta có thể đứng ra giúp Tô Minh, đó là mối đầu tư, là đánh cược.Nhưng hiện giờ CƯỢC thua rồi, đầu tư thất bại rồi thì không thể nào tiếp tục nữa, không thể dẫn Võ Tông vào con đường diệt tông..

Chương 1279: Chương 1279