Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1283: Chương 1283

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:“Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?”“Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?”“Hình như còn có cả một tên loài người nữa”.“Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác hả?”“Đó là Linh Điệp – thánh nữ tộc Thanh Yêm đúng không? Quả thật rất đẹp, chậc chậc…”Triệu Phiên có hơi xấu hổ, luống cuống và tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận.Hắn ta không khỏi quay đầu quát Linh Hoành, Tô Minh, Linh Điệp và Linh Chỉ: “Thứ rác rưởi!”Chỉ đành trút hết cơn giận lên bốn người Linh Hoành.“Thưa anh, thật là ngại quá, bốn tên rác rưởi này đúng là không xứng ngồi cùng bàn với anh”, sau đó, Triệu Phiên cười nói với gã to con kia.Hắn ta nói xong lại quát bốn người Tô Minh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi theo tôi!”Sau đó, Triệu Phiên nhanh chóng đi về phía một góc khuất hơn trong cung điện.Trong góc khuất hoàn toàn không có vị trí để xếp bàn ngọc, Triệu Phiên hừ lạnh, rồi chợt nảy ra một ý, lấy một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế trong nhẫnkhông gian ra.“Bịch!”Sau đó đặt trong góc khuất, cái bàn được làm bằng gỗ, cũng không gãy hay gì, chỉ là… So với những cái bàn bằng ngọc to lớn trong cung điện thì trông nó rất nhỏ và như kiểu mình kém hơn người khác…“Ngồi đây đi”, Triệu Phiên nói: “Còn rượu gì đó, chẳng phải tộc Thanh Yêm mấy người chuyên ủ rượu hả? uống cùa mình đi”.Triệu Phiên nói xong bèn rời khỏi.Còn trong cung điện.“Ha ha ha ha…”Vang lên một tràng cười to, nhìn đám Tô Minh như đang nhìn mấy con rệp.Thú vị thật, buồn cười ghê.Linh Chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ chót.Sự nhục nhã ấy khiến anh ta ngượng chín mặt.“Bố, chúng ta… chúng ta… chúng ta không thể rời khỏi đây ạ? Có thể không tham gia lễ cưỡi này không?”, Linh Điệp khóc, nói với giọng van nài.“Con tưởng muốn đi là đi ư?”, Linh Hoành cười khổ, rồi lấy rượu tộc mình trong nhẫn không gian ra, run rẩy rót một ly cho Tô Minh và Linh Chỉ: “Nhỏ yếu thì sẽ bị ức hiếp thôi, đó là đạo lý muôn thuở rồi”.Linh Hoành uống một ngụm rượu lớn, chỉ cảm thấy rượu như thiêu đốt trái tim!Đắng chát không nói nên lời.“Nhẫn nại đi, cho dù là làm cháu trai cũng chỉ có hôm nay, mọi người đều có thể bình an trở về đã là rất tốt, rất tốt rồi”, Linh Hoành nói tiếp, ông ta hiện tại chỉ cầu nguyện con gái không xảy ra chuyện.Đáng tiếc loại cầu nguyện này là đang tự an ủi mình sao?Ngoại hình của Linh Điệp quả thực rất nổi bật, đặc biệt là dáng vè đơn thuần sợ hãi kia, mang lại cho người ta cảm giác muốn…Tô Minh đã cảm nhận toàn bộ cung điện, có ít nhất không dưới mấy chục ánh mắt nóng bỏng vui đùa cùng khát vọng thỉnh thoảng lại daođộng tới bên này.Quả nhiên.Giây tiếp theo.“Cộp cộp cộp…” mặt sàn cung điện bỗng nhiên rung động.Là tiếng bước chân.Lại thấy từ bàn tiệc ở trung tâm cung điện một người thanh niên đứng dậy, tay nâng ly rượu, bỡn cợt nhưng cũng không kém phần dục v0ng mười phần đi tới bàn của bốn người Tô Minh.“Đáng chết” sắc mặt Linh Hoành đại biến, trở nên tái nhợt.Không ít người trong cung điện đều bật cười, là nụ cười ám muội.Kịch hay tới rồi.“Thiếu tộc trưởng tộc Ngưỡng sơn Phục Yểm”, giọng nói cùa Linh Hoành khẽ run rẩy…Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.Tổng thể sức mạnh không kém hơn so với tộc Ma Tuyền, có lẽ bằng 70% thực lực của tộc Ma Tuyền.Đặc biệt, thực lực của tiểu tộc trưởng Phục Yểm của tộc Ngưỡng Sơn này càng thêm hung hãn, có tin đồn khoảng thời gian trước Phục Yểm đã tay không chém giết một con đê thú hư không, bất bại!Ngay cả Linh Hoành thân là Đại Đê cũng không chắc bản thân có thể là đối thủ của Phục Yểm mới tới bán bộ Đại Đê này không.Càng không nói đến tộc Ngưỡng sơn hùng mạnh khiến người khác phải tuyệt vọng phía sau Phục Yểm kia.Nhìn vào chiếc bàn Phục Yểm đang ngồi kia liền biết, đó là chiếc bàn chính ở trung tâm của cung điện.Vị thê này, thực lực bậc này hiển hách không thôi.“Bố, con… con SỢ”, Linh Điệp run cầm cập, thân thể xinh đẹp càngthêm phần yếu ớt.

Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:

“Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?”

“Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?”

“Hình như còn có cả một tên loài người nữa”.

“Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác hả?”

“Đó là Linh Điệp – thánh nữ tộc Thanh Yêm đúng không? Quả thật rất đẹp, chậc chậc…”

Triệu Phiên có hơi xấu hổ, luống cuống và tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận.

Hắn ta không khỏi quay đầu quát Linh Hoành, Tô Minh, Linh Điệp và Linh Chỉ: “Thứ rác rưởi!”

Chỉ đành trút hết cơn giận lên bốn người Linh Hoành.

“Thưa anh, thật là ngại quá, bốn tên rác rưởi này đúng là không xứng ngồi cùng bàn với anh”, sau đó, Triệu Phiên cười nói với gã to con kia.

Hắn ta nói xong lại quát bốn người Tô Minh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi theo tôi!”

Sau đó, Triệu Phiên nhanh chóng đi về phía một góc khuất hơn trong cung điện.

Trong góc khuất hoàn toàn không có vị trí để xếp bàn ngọc, Triệu Phiên hừ lạnh, rồi chợt nảy ra một ý, lấy một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế trong nhẫn

không gian ra.

“Bịch!”

Sau đó đặt trong góc khuất, cái bàn được làm bằng gỗ, cũng không gãy hay gì, chỉ là… So với những cái bàn bằng ngọc to lớn trong cung điện thì trông nó rất nhỏ và như kiểu mình kém hơn người khác…

“Ngồi đây đi”, Triệu Phiên nói: “Còn rượu gì đó, chẳng phải tộc Thanh Yêm mấy người chuyên ủ rượu hả? uống cùa mình đi”.

Triệu Phiên nói xong bèn rời khỏi.

Còn trong cung điện.

“Ha ha ha ha…”

Vang lên một tràng cười to, nhìn đám Tô Minh như đang nhìn mấy con rệp.

Thú vị thật, buồn cười ghê.

Linh Chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ chót.

Sự nhục nhã ấy khiến anh ta ngượng chín mặt.

“Bố, chúng ta… chúng ta… chúng ta không thể rời khỏi đây ạ? Có thể không tham gia lễ cưỡi này không?”, Linh Điệp khóc, nói với giọng van nài.

“Con tưởng muốn đi là đi ư?”, Linh Hoành cười khổ, rồi lấy rượu tộc mình trong nhẫn không gian ra, run rẩy rót một ly cho Tô Minh và Linh Chỉ: “Nhỏ yếu thì sẽ bị ức hiếp thôi, đó là đạo lý muôn thuở rồi”.

Linh Hoành uống một ngụm rượu lớn, chỉ cảm thấy rượu như thiêu đốt trái tim!

Đắng chát không nói nên lời.

“Nhẫn nại đi, cho dù là làm cháu trai cũng chỉ có hôm nay, mọi người đều có thể bình an trở về đã là rất tốt, rất tốt rồi”, Linh Hoành nói tiếp, ông ta hiện tại chỉ cầu nguyện con gái không xảy ra chuyện.

Đáng tiếc loại cầu nguyện này là đang tự an ủi mình sao?

Ngoại hình của Linh Điệp quả thực rất nổi bật, đặc biệt là dáng vè đơn thuần sợ hãi kia, mang lại cho người ta cảm giác muốn…

Tô Minh đã cảm nhận toàn bộ cung điện, có ít nhất không dưới mấy chục ánh mắt nóng bỏng vui đùa cùng khát vọng thỉnh thoảng lại dao

động tới bên này.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo.

“Cộp cộp cộp…” mặt sàn cung điện bỗng nhiên rung động.

Là tiếng bước chân.

Lại thấy từ bàn tiệc ở trung tâm cung điện một người thanh niên đứng dậy, tay nâng ly rượu, bỡn cợt nhưng cũng không kém phần dục v0ng mười phần đi tới bàn của bốn người Tô Minh.

“Đáng chết” sắc mặt Linh Hoành đại biến, trở nên tái nhợt.

Không ít người trong cung điện đều bật cười, là nụ cười ám muội.

Kịch hay tới rồi.

“Thiếu tộc trưởng tộc Ngưỡng sơn Phục Yểm”, giọng nói cùa Linh Hoành khẽ run rẩy…

Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.

Tổng thể sức mạnh không kém hơn so với tộc Ma Tuyền, có lẽ bằng 70% thực lực của tộc Ma Tuyền.

Đặc biệt, thực lực của tiểu tộc trưởng Phục Yểm của tộc Ngưỡng Sơn này càng thêm hung hãn, có tin đồn khoảng thời gian trước Phục Yểm đã tay không chém giết một con đê thú hư không, bất bại!

Ngay cả Linh Hoành thân là Đại Đê cũng không chắc bản thân có thể là đối thủ của Phục Yểm mới tới bán bộ Đại Đê này không.

Càng không nói đến tộc Ngưỡng sơn hùng mạnh khiến người khác phải tuyệt vọng phía sau Phục Yểm kia.

Nhìn vào chiếc bàn Phục Yểm đang ngồi kia liền biết, đó là chiếc bàn chính ở trung tâm của cung điện.

Vị thê này, thực lực bậc này hiển hách không thôi.

“Bố, con… con SỢ”, Linh Điệp run cầm cập, thân thể xinh đẹp càng

thêm phần yếu ớt.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:“Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?”“Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?”“Hình như còn có cả một tên loài người nữa”.“Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác hả?”“Đó là Linh Điệp – thánh nữ tộc Thanh Yêm đúng không? Quả thật rất đẹp, chậc chậc…”Triệu Phiên có hơi xấu hổ, luống cuống và tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận.Hắn ta không khỏi quay đầu quát Linh Hoành, Tô Minh, Linh Điệp và Linh Chỉ: “Thứ rác rưởi!”Chỉ đành trút hết cơn giận lên bốn người Linh Hoành.“Thưa anh, thật là ngại quá, bốn tên rác rưởi này đúng là không xứng ngồi cùng bàn với anh”, sau đó, Triệu Phiên cười nói với gã to con kia.Hắn ta nói xong lại quát bốn người Tô Minh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi theo tôi!”Sau đó, Triệu Phiên nhanh chóng đi về phía một góc khuất hơn trong cung điện.Trong góc khuất hoàn toàn không có vị trí để xếp bàn ngọc, Triệu Phiên hừ lạnh, rồi chợt nảy ra một ý, lấy một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế trong nhẫnkhông gian ra.“Bịch!”Sau đó đặt trong góc khuất, cái bàn được làm bằng gỗ, cũng không gãy hay gì, chỉ là… So với những cái bàn bằng ngọc to lớn trong cung điện thì trông nó rất nhỏ và như kiểu mình kém hơn người khác…“Ngồi đây đi”, Triệu Phiên nói: “Còn rượu gì đó, chẳng phải tộc Thanh Yêm mấy người chuyên ủ rượu hả? uống cùa mình đi”.Triệu Phiên nói xong bèn rời khỏi.Còn trong cung điện.“Ha ha ha ha…”Vang lên một tràng cười to, nhìn đám Tô Minh như đang nhìn mấy con rệp.Thú vị thật, buồn cười ghê.Linh Chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ chót.Sự nhục nhã ấy khiến anh ta ngượng chín mặt.“Bố, chúng ta… chúng ta… chúng ta không thể rời khỏi đây ạ? Có thể không tham gia lễ cưỡi này không?”, Linh Điệp khóc, nói với giọng van nài.“Con tưởng muốn đi là đi ư?”, Linh Hoành cười khổ, rồi lấy rượu tộc mình trong nhẫn không gian ra, run rẩy rót một ly cho Tô Minh và Linh Chỉ: “Nhỏ yếu thì sẽ bị ức hiếp thôi, đó là đạo lý muôn thuở rồi”.Linh Hoành uống một ngụm rượu lớn, chỉ cảm thấy rượu như thiêu đốt trái tim!Đắng chát không nói nên lời.“Nhẫn nại đi, cho dù là làm cháu trai cũng chỉ có hôm nay, mọi người đều có thể bình an trở về đã là rất tốt, rất tốt rồi”, Linh Hoành nói tiếp, ông ta hiện tại chỉ cầu nguyện con gái không xảy ra chuyện.Đáng tiếc loại cầu nguyện này là đang tự an ủi mình sao?Ngoại hình của Linh Điệp quả thực rất nổi bật, đặc biệt là dáng vè đơn thuần sợ hãi kia, mang lại cho người ta cảm giác muốn…Tô Minh đã cảm nhận toàn bộ cung điện, có ít nhất không dưới mấy chục ánh mắt nóng bỏng vui đùa cùng khát vọng thỉnh thoảng lại daođộng tới bên này.Quả nhiên.Giây tiếp theo.“Cộp cộp cộp…” mặt sàn cung điện bỗng nhiên rung động.Là tiếng bước chân.Lại thấy từ bàn tiệc ở trung tâm cung điện một người thanh niên đứng dậy, tay nâng ly rượu, bỡn cợt nhưng cũng không kém phần dục v0ng mười phần đi tới bàn của bốn người Tô Minh.“Đáng chết” sắc mặt Linh Hoành đại biến, trở nên tái nhợt.Không ít người trong cung điện đều bật cười, là nụ cười ám muội.Kịch hay tới rồi.“Thiếu tộc trưởng tộc Ngưỡng sơn Phục Yểm”, giọng nói cùa Linh Hoành khẽ run rẩy…Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.Tổng thể sức mạnh không kém hơn so với tộc Ma Tuyền, có lẽ bằng 70% thực lực của tộc Ma Tuyền.Đặc biệt, thực lực của tiểu tộc trưởng Phục Yểm của tộc Ngưỡng Sơn này càng thêm hung hãn, có tin đồn khoảng thời gian trước Phục Yểm đã tay không chém giết một con đê thú hư không, bất bại!Ngay cả Linh Hoành thân là Đại Đê cũng không chắc bản thân có thể là đối thủ của Phục Yểm mới tới bán bộ Đại Đê này không.Càng không nói đến tộc Ngưỡng sơn hùng mạnh khiến người khác phải tuyệt vọng phía sau Phục Yểm kia.Nhìn vào chiếc bàn Phục Yểm đang ngồi kia liền biết, đó là chiếc bàn chính ở trung tâm của cung điện.Vị thê này, thực lực bậc này hiển hách không thôi.“Bố, con… con SỢ”, Linh Điệp run cầm cập, thân thể xinh đẹp càngthêm phần yếu ớt.

Chương 1283: Chương 1283