Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 48

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 48Nếu không, chỉ sợ Lạc Vũ Tâm sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.Một người đàn ông chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc áo blouse trắng đi vào.“Tiểu Tuyết, cô đến rồi! Đã có kết quả xét nghiệm, tình huống của Tâm Nhi rất xấu, phải nhanh chóng… hả? Anh là ai?”Người đàn ông vừa nhìn thấy Lạc Tuyết thì đã lên tiếng nói một tràng.Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc ở bên cạnh giường bệnh, tiếng nói lập tức dừng lại.Trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét.“Hì hì, chú Lưu, đây là bố của Tâm Nhi! Cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Lạc Vũ Tâm đã hớn hở đáp.Vẻ mặt tươi cười không giấu được phấn khích và kiêu ngạo!“Bố của cháu?”Lưu Minh sửng sốt, khóe miệng tươi cười thoáng chốc biến mất.Quay đầu lại, nhìn Lạc Tuyết như muốn chứng thực đáp án.Đương nhiên Lạc Tuyết biết anh ta nghĩ gì.Chỉ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác mà quay lại chuyện chính.“Bác sĩ Lưu, vừa nãy anh nói bệnh của Tâm Nhi thế nào rồi?”Lưu Minh thấy Lạc Tuyết gật đầu, lập tức ngây người.Theo bản năng liếc nhìn Sở Bắc, ánh mắt chợt lóe lên chút tàn nhẫn, vừa hiện lên đá biến mất.“Tiểu Tuyết, tình hình của Tâm Nhi rất không mấy khả quan, phải làm phẫu thuật ngay, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.“Cái gì?”Nghe thấy lời này, đầu Lạc Tuyết nổ tung một cái, lập tức trống rỗng.“Nhưng, phí phẫu thuật cho con gái… tớ, tớ…”Nói đến đây, Lạc Tuyết đã khóc không thành tiếng.Phí phẫu thuật cho con gái là một con số không tưởng đối với mẹ con côBây giờ đột ngột như vậy, sao cô có đủ chứ?Nhưng nếu không có tiền phẫu thuật…Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con gái chết yểu sao?Thoáng chốc trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn cảm giác bất lực.Còn Lưu Minh chợt nheo mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn Sở Bắc.“Này, ai vậy? Đừng có đứng ở đó nữa, anh không chướng mắt nhưng tôi chướng mắt đây này!”“Nếu anh đã là bố của Tâm Nhi thì phí phẫu thuật này cũng nên do anh bỏ ra chứ?”Giọng điệu Lưu Minh ngả ngớn, bên trong có chút ý khiêu khích.Chỉ nhìn cách ăn mặc của Sở Bắc thì Lưu Minh biết anh chẳng có tiền bạc gì.Mà phí phẫu thuật của Tâm Nhi không dưới năm trăm nghìn tệ.Sở dĩ nói như vậy là vì anh ta muốn thăm dò thử Sở Bắc mà thôi.Anh ta và Lạc Tuyết là bạn học cấp ba.

Chương 48

Nếu không, chỉ sợ Lạc Vũ Tâm sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.

Một người đàn ông chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc áo blouse trắng đi vào.

“Tiểu Tuyết, cô đến rồi! Đã có kết quả xét nghiệm, tình huống của Tâm Nhi rất xấu, phải nhanh chóng… hả? Anh là ai?”

Người đàn ông vừa nhìn thấy Lạc Tuyết thì đã lên tiếng nói một tràng.

Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc ở bên cạnh giường bệnh, tiếng nói lập tức dừng lại.

Trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét.

“Hì hì, chú Lưu, đây là bố của Tâm Nhi! Cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”

Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Lạc Vũ Tâm đã hớn hở đáp.

Vẻ mặt tươi cười không giấu được phấn khích và kiêu ngạo!

“Bố của cháu?”

Lưu Minh sửng sốt, khóe miệng tươi cười thoáng chốc biến mất.

Quay đầu lại, nhìn Lạc Tuyết như muốn chứng thực đáp án.

Đương nhiên Lạc Tuyết biết anh ta nghĩ gì.

Chỉ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác mà quay lại chuyện chính.

“Bác sĩ Lưu, vừa nãy anh nói bệnh của Tâm Nhi thế nào rồi?”

Lưu Minh thấy Lạc Tuyết gật đầu, lập tức ngây người.

Theo bản năng liếc nhìn Sở Bắc, ánh mắt chợt lóe lên chút tàn nhẫn, vừa hiện lên đá biến mất.

“Tiểu Tuyết, tình hình của Tâm Nhi rất không mấy khả quan, phải làm phẫu thuật ngay, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

“Cái gì?”

Nghe thấy lời này, đầu Lạc Tuyết nổ tung một cái, lập tức trống rỗng.

“Nhưng, phí phẫu thuật cho con gái… tớ, tớ…”

Nói đến đây, Lạc Tuyết đã khóc không thành tiếng.

Phí phẫu thuật cho con gái là một con số không tưởng đối với mẹ con cô

Bây giờ đột ngột như vậy, sao cô có đủ chứ?

Nhưng nếu không có tiền phẫu thuật…

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con gái chết yểu sao?

Thoáng chốc trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn cảm giác bất lực.

Còn Lưu Minh chợt nheo mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn Sở Bắc.

“Này, ai vậy? Đừng có đứng ở đó nữa, anh không chướng mắt nhưng tôi chướng mắt đây này!”

“Nếu anh đã là bố của Tâm Nhi thì phí phẫu thuật này cũng nên do anh bỏ ra chứ?”

Giọng điệu Lưu Minh ngả ngớn, bên trong có chút ý khiêu khích.

Chỉ nhìn cách ăn mặc của Sở Bắc thì Lưu Minh biết anh chẳng có tiền bạc gì.

Mà phí phẫu thuật của Tâm Nhi không dưới năm trăm nghìn tệ.

Sở dĩ nói như vậy là vì anh ta muốn thăm dò thử Sở Bắc mà thôi.

Anh ta và Lạc Tuyết là bạn học cấp ba.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 48Nếu không, chỉ sợ Lạc Vũ Tâm sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.Một người đàn ông chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc áo blouse trắng đi vào.“Tiểu Tuyết, cô đến rồi! Đã có kết quả xét nghiệm, tình huống của Tâm Nhi rất xấu, phải nhanh chóng… hả? Anh là ai?”Người đàn ông vừa nhìn thấy Lạc Tuyết thì đã lên tiếng nói một tràng.Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc ở bên cạnh giường bệnh, tiếng nói lập tức dừng lại.Trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét.“Hì hì, chú Lưu, đây là bố của Tâm Nhi! Cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Lạc Vũ Tâm đã hớn hở đáp.Vẻ mặt tươi cười không giấu được phấn khích và kiêu ngạo!“Bố của cháu?”Lưu Minh sửng sốt, khóe miệng tươi cười thoáng chốc biến mất.Quay đầu lại, nhìn Lạc Tuyết như muốn chứng thực đáp án.Đương nhiên Lạc Tuyết biết anh ta nghĩ gì.Chỉ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác mà quay lại chuyện chính.“Bác sĩ Lưu, vừa nãy anh nói bệnh của Tâm Nhi thế nào rồi?”Lưu Minh thấy Lạc Tuyết gật đầu, lập tức ngây người.Theo bản năng liếc nhìn Sở Bắc, ánh mắt chợt lóe lên chút tàn nhẫn, vừa hiện lên đá biến mất.“Tiểu Tuyết, tình hình của Tâm Nhi rất không mấy khả quan, phải làm phẫu thuật ngay, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.“Cái gì?”Nghe thấy lời này, đầu Lạc Tuyết nổ tung một cái, lập tức trống rỗng.“Nhưng, phí phẫu thuật cho con gái… tớ, tớ…”Nói đến đây, Lạc Tuyết đã khóc không thành tiếng.Phí phẫu thuật cho con gái là một con số không tưởng đối với mẹ con côBây giờ đột ngột như vậy, sao cô có đủ chứ?Nhưng nếu không có tiền phẫu thuật…Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con gái chết yểu sao?Thoáng chốc trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn cảm giác bất lực.Còn Lưu Minh chợt nheo mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn Sở Bắc.“Này, ai vậy? Đừng có đứng ở đó nữa, anh không chướng mắt nhưng tôi chướng mắt đây này!”“Nếu anh đã là bố của Tâm Nhi thì phí phẫu thuật này cũng nên do anh bỏ ra chứ?”Giọng điệu Lưu Minh ngả ngớn, bên trong có chút ý khiêu khích.Chỉ nhìn cách ăn mặc của Sở Bắc thì Lưu Minh biết anh chẳng có tiền bạc gì.Mà phí phẫu thuật của Tâm Nhi không dưới năm trăm nghìn tệ.Sở dĩ nói như vậy là vì anh ta muốn thăm dò thử Sở Bắc mà thôi.Anh ta và Lạc Tuyết là bạn học cấp ba.

Chương 48