Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1301: Chương 1301

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó.Bản thể của Côn Văn quá to lớn, cho dù là một bên móng vuốt cũng khổng lồ như một ngọn núi thần.Ngoài ra còn đang bùng cháy đạo vận cùng quy luật khủng bố.Móng vuốt kia bị chém đứt, rơi xuống chiến thành.Giống như một ngọn núi thiêng trấn áp.Nếu rơi xuống, trận phápphòng thủ bao quanh chiến thành nhất định sẽ bị phá tan.Trong tích tắc.Thần Khôi không quan tâm đến việc chém giết Côn Văn nữa mà dịch chuyển tức thời về phía trước trận pháp.Một kiếm phiêu động.Chém nát móng vuốt như một ngọn núi thần đang rơi xuống kia của Côn Văn thành một màn sương máu.Bên dưới.Tô Chấn Trầm, Tùy ThanhLiên, Quý Thanh Hòa, Tiêu Nhã và những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Đó đó là?”, Tô Chấn Trầm ngạc nhiên đan xen nghi ngờ thốt lên.Đồng thời.Ngọn lửa hủy diệt gầm thét cao tận trời xanh.Che nửa bầu trời.Âm Dương Thiên Tù Ngưu lao thẳng tới trước người Côn Văn, tự phát nổ!Nhưng điều khiến ngườikhác phải tuyệt vọng cùng cực là.“Ha ha ha nghĩ rằng tự mình phát nổ liền có thể gạ gục được tôi?”, Côn Văn vậy mà không chết, hắn phá lên cười đầy trào phúng.Thì ra ngay lúc Âm Dương Thiên Tù Ngưu muốn nổ tung bản thân, Côn Văn đã sử dụng chí bảo phòng ngự rồi!Chí bảo cấp bậc hỗn độn hạ phẩm.Một chiếc gương.Có tên là Côn u.Nó được Côn u lão tổ tìm thấy tại một tàn tích trong hư không bên ngoài vực vào hàng trăm triệu năm trước, sau đó, trong một lần chiến đấu sinh tử, kính Côn u thụt lùi cảnh giới.Nhưng sau này bước ngoặt chuyển tiếp Thành Đế Chứng Đạo một lần nữa hiện thế, Côn u lão tổ không chỉ Thành Đế Chứng Đạo, còn khôi phục tấm gương Côn u này trở lại thành cấp bậc hỗn độn, sau đó lại ban thưởng cho Côn Văn.Mà đặc điểm lớn nhất của kính Côn u chính là phòng ngự.Chống lại vụ tự nổ của ÂmDương Thiên Tù Ngưu là chuyện không thành vấn đề.Âm Dương Thiên Tù Ngưu tự phát nổ không chặn đứng được Côn Văn khiến tốc độ rơi xuống của hắn càng nhanh hơn.Gần như đã đụng tới trận pháp phòng thủ phía trên của chiến thành.Trong nháy mắt.Cửu Diễm Chu Tước cũng đốt cháy huyết mạch của bản thân, đốt cháy Li Hỏa, đốt cháy gân cốt, đốt cháy đan điền cùng chân khí.Đốt cháy tất cả.Hóa thành một một ngọn lửa màu máu.Lao về phía Côn Văn.Đúng.Côn Văn có tấm kính kia.Nhưng sau khi ngăn lại tác động từ vụ tự nổ của lão Ngưu cũng đã không còn hoàn hảo vô khuyết nữa mà rõ ràng, đã xuất hiện một vài vết nứt.Chắc chắn không thể ngăn chặn lần tự nổ này nữa.Cửu Diễm Chu Tước khẳng định.“Không!”, Huyết Vu Hổ huyết lệ lăn dài trên gò má, rống lên đau đớn, dường như đã nhập ma, các đòn tấn công dần mất trật tự, điên cuồng công kích.Bum”Cửu Diễm Chu Tước, tự nổ.Tự nổ ngay trước thân Côn Văn.Lần này..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc đó.

Bản thể của Côn Văn quá to lớn, cho dù là một bên móng vuốt cũng khổng lồ như một ngọn núi thần.

Ngoài ra còn đang bùng cháy đạo vận cùng quy luật khủng bố.

Móng vuốt kia bị chém đứt, rơi xuống chiến thành.

Giống như một ngọn núi thiêng trấn áp.

Nếu rơi xuống, trận pháp

phòng thủ bao quanh chiến thành nhất định sẽ bị phá tan.

Trong tích tắc.

Thần Khôi không quan tâm đến việc chém giết Côn Văn nữa mà dịch chuyển tức thời về phía trước trận pháp.

Một kiếm phiêu động.

Chém nát móng vuốt như một ngọn núi thần đang rơi xuống kia của Côn Văn thành một màn sương máu.

Bên dưới.

Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh

Liên, Quý Thanh Hòa, Tiêu Nhã và những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đó đó là?”, Tô Chấn Trầm ngạc nhiên đan xen nghi ngờ thốt lên.

Đồng thời.

Ngọn lửa hủy diệt gầm thét cao tận trời xanh.

Che nửa bầu trời.

Âm Dương Thiên Tù Ngưu lao thẳng tới trước người Côn Văn, tự phát nổ!

Nhưng điều khiến người

khác phải tuyệt vọng cùng cực là.

“Ha ha ha nghĩ rằng tự mình phát nổ liền có thể gạ gục được tôi?”, Côn Văn vậy mà không chết, hắn phá lên cười đầy trào phúng.

Thì ra ngay lúc Âm Dương Thiên Tù Ngưu muốn nổ tung bản thân, Côn Văn đã sử dụng chí bảo phòng ngự rồi!

Chí bảo cấp bậc hỗn độn hạ phẩm.

Một chiếc gương.

Có tên là Côn u.

Nó được Côn u lão tổ tìm thấy tại một tàn tích trong hư không bên ngoài vực vào hàng trăm triệu năm trước, sau đó, trong một lần chiến đấu sinh tử, kính Côn u thụt lùi cảnh giới.

Nhưng sau này bước ngoặt chuyển tiếp Thành Đế Chứng Đạo một lần nữa hiện thế, Côn u lão tổ không chỉ Thành Đế Chứng Đạo, còn khôi phục tấm gương Côn u này trở lại thành cấp bậc hỗn độn, sau đó lại ban thưởng cho Côn Văn.

Mà đặc điểm lớn nhất của kính Côn u chính là phòng ngự.

Chống lại vụ tự nổ của Âm

Dương Thiên Tù Ngưu là chuyện không thành vấn đề.

Âm Dương Thiên Tù Ngưu tự phát nổ không chặn đứng được Côn Văn khiến tốc độ rơi xuống của hắn càng nhanh hơn.

Gần như đã đụng tới trận pháp phòng thủ phía trên của chiến thành.

Trong nháy mắt.

Cửu Diễm Chu Tước cũng đốt cháy huyết mạch của bản thân, đốt cháy Li Hỏa, đốt cháy gân cốt, đốt cháy đan điền cùng chân khí.

Đốt cháy tất cả.

Hóa thành một một ngọn lửa màu máu.

Lao về phía Côn Văn.

Đúng.

Côn Văn có tấm kính kia.

Nhưng sau khi ngăn lại tác động từ vụ tự nổ của lão Ngưu cũng đã không còn hoàn hảo vô khuyết nữa mà rõ ràng, đã xuất hiện một vài vết nứt.

Chắc chắn không thể ngăn chặn lần tự nổ này nữa.

Cửu Diễm Chu Tước khẳng định.

“Không!”, Huyết Vu Hổ huyết lệ lăn dài trên gò má, rống lên đau đớn, dường như đã nhập ma, các đòn tấn công dần mất trật tự, điên cuồng công kích.

Bum”

Cửu Diễm Chu Tước, tự nổ.

Tự nổ ngay trước thân Côn Văn.

Lần này.

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó.Bản thể của Côn Văn quá to lớn, cho dù là một bên móng vuốt cũng khổng lồ như một ngọn núi thần.Ngoài ra còn đang bùng cháy đạo vận cùng quy luật khủng bố.Móng vuốt kia bị chém đứt, rơi xuống chiến thành.Giống như một ngọn núi thiêng trấn áp.Nếu rơi xuống, trận phápphòng thủ bao quanh chiến thành nhất định sẽ bị phá tan.Trong tích tắc.Thần Khôi không quan tâm đến việc chém giết Côn Văn nữa mà dịch chuyển tức thời về phía trước trận pháp.Một kiếm phiêu động.Chém nát móng vuốt như một ngọn núi thần đang rơi xuống kia của Côn Văn thành một màn sương máu.Bên dưới.Tô Chấn Trầm, Tùy ThanhLiên, Quý Thanh Hòa, Tiêu Nhã và những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Đó đó là?”, Tô Chấn Trầm ngạc nhiên đan xen nghi ngờ thốt lên.Đồng thời.Ngọn lửa hủy diệt gầm thét cao tận trời xanh.Che nửa bầu trời.Âm Dương Thiên Tù Ngưu lao thẳng tới trước người Côn Văn, tự phát nổ!Nhưng điều khiến ngườikhác phải tuyệt vọng cùng cực là.“Ha ha ha nghĩ rằng tự mình phát nổ liền có thể gạ gục được tôi?”, Côn Văn vậy mà không chết, hắn phá lên cười đầy trào phúng.Thì ra ngay lúc Âm Dương Thiên Tù Ngưu muốn nổ tung bản thân, Côn Văn đã sử dụng chí bảo phòng ngự rồi!Chí bảo cấp bậc hỗn độn hạ phẩm.Một chiếc gương.Có tên là Côn u.Nó được Côn u lão tổ tìm thấy tại một tàn tích trong hư không bên ngoài vực vào hàng trăm triệu năm trước, sau đó, trong một lần chiến đấu sinh tử, kính Côn u thụt lùi cảnh giới.Nhưng sau này bước ngoặt chuyển tiếp Thành Đế Chứng Đạo một lần nữa hiện thế, Côn u lão tổ không chỉ Thành Đế Chứng Đạo, còn khôi phục tấm gương Côn u này trở lại thành cấp bậc hỗn độn, sau đó lại ban thưởng cho Côn Văn.Mà đặc điểm lớn nhất của kính Côn u chính là phòng ngự.Chống lại vụ tự nổ của ÂmDương Thiên Tù Ngưu là chuyện không thành vấn đề.Âm Dương Thiên Tù Ngưu tự phát nổ không chặn đứng được Côn Văn khiến tốc độ rơi xuống của hắn càng nhanh hơn.Gần như đã đụng tới trận pháp phòng thủ phía trên của chiến thành.Trong nháy mắt.Cửu Diễm Chu Tước cũng đốt cháy huyết mạch của bản thân, đốt cháy Li Hỏa, đốt cháy gân cốt, đốt cháy đan điền cùng chân khí.Đốt cháy tất cả.Hóa thành một một ngọn lửa màu máu.Lao về phía Côn Văn.Đúng.Côn Văn có tấm kính kia.Nhưng sau khi ngăn lại tác động từ vụ tự nổ của lão Ngưu cũng đã không còn hoàn hảo vô khuyết nữa mà rõ ràng, đã xuất hiện một vài vết nứt.Chắc chắn không thể ngăn chặn lần tự nổ này nữa.Cửu Diễm Chu Tước khẳng định.“Không!”, Huyết Vu Hổ huyết lệ lăn dài trên gò má, rống lên đau đớn, dường như đã nhập ma, các đòn tấn công dần mất trật tự, điên cuồng công kích.Bum”Cửu Diễm Chu Tước, tự nổ.Tự nổ ngay trước thân Côn Văn.Lần này..

Chương 1301: Chương 1301