Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1307: Chương 1307

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng trong truyền thuyết?”, Đạm Đài Chân Thương lấm bấm, có chút kính sợ.Tộc Thái Hư Yêu Hoàng là chủng tộc tiên thiên.Nói cách khác, trước khi có nền văn minh Xương thì đã có tộc này rồi.TỘC tiên thiên là vô cùng mạnh.Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng lại càng mạnh hơn.Hỗn Độn Long Quy thì trầm ngâm, nhìn về phía Minh Viêm.Diệp Mộ Cấn đã phát huy đến cực điểm.Hoàn toàn là sự liều mạng và dốc hết sức… Có thể có kết quả như nào đây?Đế xem thực lực của Minh Viêm thế nào?“Chỉ có vậy thôi?”, lúc này Minh Viêm nói.Lời nói vừa dứtthì vạn vật như tĩnh lặng.Minh Viêm coi thường hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng?Không phải họ nghe nhầmđấy chú?Làm sao có thể?“Nếu như chỉ có vậy thì tôi thất vọng quá đấy”, Minh Viêm lại nói, sau này đột nhiên ra tay.Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.Sau đó…Hỏa trận… Bị khóa chặt.Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…Vỡ vụn…Hóa thành hư vô.Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.Chuyện này.Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…Nhưng kết quả là…Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?Diệp Mộ Cấn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nôi nát thân hôn.Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còngiọt máu, lắc đầu liên tục.Họ biết, kết cục đã định.“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo.Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ.Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.Tại đây có hình ảnh.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng trong truyền thuyết?”, Đạm Đài Chân Thương lấm bấm, có chút kính sợ.

Tộc Thái Hư Yêu Hoàng là chủng tộc tiên thiên.

Nói cách khác, trước khi có nền văn minh Xương thì đã có tộc này rồi.

TỘC tiên thiên là vô cùng mạnh.

Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng lại càng mạnh hơn.

Hỗn Độn Long Quy thì trầm ngâm, nhìn về phía Minh Viêm.

Diệp Mộ Cấn đã phát huy đến cực điểm.

Hoàn toàn là sự liều mạng và dốc hết sức… Có thể có kết quả như nào đây?

Đế xem thực lực của Minh Viêm thế nào?

“Chỉ có vậy thôi?”, lúc này Minh Viêm nói.

Lời nói vừa dứt

thì vạn vật như tĩnh lặng.

Minh Viêm coi thường hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng?

Không phải họ nghe nhầm

đấy chú?

Làm sao có thể?

“Nếu như chỉ có vậy thì tôi thất vọng quá đấy”, Minh Viêm lại nói, sau này đột nhiên ra tay.

Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.

Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.

Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.

Sau đó…

Hỏa trận… Bị khóa chặt.

Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…

Vỡ vụn…

Hóa thành hư vô.

Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.

Chuyện này.

Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.

Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…

Nhưng kết quả là…

Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?

Diệp Mộ Cấn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.

Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.

Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.

Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nôi nát thân hôn.

Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còn

giọt máu, lắc đầu liên tục.

Họ biết, kết cục đã định.

“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo.

Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ.

Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.

“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.

Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.

Tại đây có hình ảnh

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng trong truyền thuyết?”, Đạm Đài Chân Thương lấm bấm, có chút kính sợ.Tộc Thái Hư Yêu Hoàng là chủng tộc tiên thiên.Nói cách khác, trước khi có nền văn minh Xương thì đã có tộc này rồi.TỘC tiên thiên là vô cùng mạnh.Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng lại càng mạnh hơn.Hỗn Độn Long Quy thì trầm ngâm, nhìn về phía Minh Viêm.Diệp Mộ Cấn đã phát huy đến cực điểm.Hoàn toàn là sự liều mạng và dốc hết sức… Có thể có kết quả như nào đây?Đế xem thực lực của Minh Viêm thế nào?“Chỉ có vậy thôi?”, lúc này Minh Viêm nói.Lời nói vừa dứtthì vạn vật như tĩnh lặng.Minh Viêm coi thường hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng?Không phải họ nghe nhầmđấy chú?Làm sao có thể?“Nếu như chỉ có vậy thì tôi thất vọng quá đấy”, Minh Viêm lại nói, sau này đột nhiên ra tay.Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.Sau đó…Hỏa trận… Bị khóa chặt.Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…Vỡ vụn…Hóa thành hư vô.Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.Chuyện này.Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…Nhưng kết quả là…Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?Diệp Mộ Cấn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nôi nát thân hôn.Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còngiọt máu, lắc đầu liên tục.Họ biết, kết cục đã định.“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo.Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ.Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.Tại đây có hình ảnh.

Chương 1307: Chương 1307