Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1309: Chương 1309

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đột nhiên…“Đao Minh Hỏa!” Minh Viêm không nói hai lời mà ra tay luôn.Hơn nữa, không phải là ra tay tùy ý mà từ ngực lấy ra một thanh đao vô cùng quái dị và khủng khiếp.Một thanh đao màu đen tím uốn éo vòng vèo.Nói là đao nhưng cũng có thể gọi là ‘cốt’ trong ‘xương cốt’.Đao Lặc Cốt!Tự luyện từ xương cốt thành đao!Đúng là tàn nhẫn!Thanh đao Lặc cốt trong tay Minh Viêm chém ra.Đao vừa chém ra thì ngọn lửa màu đen mang theo thần vận màu tím đầy đao quang chém về trước.Ngọn lửa đó là lừa thuộc tầng BỉNgạn hỏa, tên là Minh Hỏa.Là ngọn lửa bản mệnh kê thừa của tộc Minh, là căn cơ đứng vững của tộc này, còn là thứ mà tộc Minh tung hoành được suốt một tỷ năm qua.Hóa ra, cả Minh Viêm và ý chí Đại Đạo đều đến từ tộc vô cùng khiêm tốn, cổ xưa và khủng khiếp có tên là tộc Minh.Cùng với đao của Minh Viêm chém ra thì mắt Tô Minh có chút kinh ngạc.“Đao pháp không có gì mới lạ nhưng ngọn lửa trên đao rất mạnh”.“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đê,sau đó lại tu luyện thành Đại Đê, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?” ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ cẩn trong lòng Tô Minh.Diệp Mộ cẩn ngừnglòng Tô Minh.Diệp Mộ cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nêu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ratay.Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.“Đao pháp rất tốt, lừa rất mạnh.Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánhmắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên.Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thênào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.

Đột nhiên…

“Đao Minh Hỏa!” Minh Viêm không nói hai lời mà ra tay luôn.

Hơn nữa, không phải là ra tay tùy ý mà từ ngực lấy ra một thanh đao vô cùng quái dị và khủng khiếp.

Một thanh đao màu đen tím uốn éo vòng vèo.

Nói là đao nhưng cũng có thể gọi là ‘cốt’ trong ‘xương cốt’.

Đao Lặc Cốt!

Tự luyện từ xương cốt thành đao!

Đúng là tàn nhẫn!

Thanh đao Lặc cốt trong tay Minh Viêm chém ra.

Đao vừa chém ra thì ngọn lửa màu đen mang theo thần vận màu tím đầy đao quang chém về trước.

Ngọn lửa đó là lừa thuộc tầng Bỉ

Ngạn hỏa, tên là Minh Hỏa.

Là ngọn lửa bản mệnh kê thừa của tộc Minh, là căn cơ đứng vững của tộc này, còn là thứ mà tộc Minh tung hoành được suốt một tỷ năm qua.

Hóa ra, cả Minh Viêm và ý chí Đại Đạo đều đến từ tộc vô cùng khiêm tốn, cổ xưa và khủng khiếp có tên là tộc Minh.

Cùng với đao của Minh Viêm chém ra thì mắt Tô Minh có chút kinh ngạc.

“Đao pháp không có gì mới lạ nhưng ngọn lửa trên đao rất mạnh”.

“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”

“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đê,

sau đó lại tu luyện thành Đại Đê, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?” ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.

Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.

Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.

Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.

Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?

Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ cẩn trong lòng Tô Minh.

Diệp Mộ cẩn ngừng

lòng Tô Minh.

Diệp Mộ cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.

Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.

Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.

“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nêu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.

Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.

Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.

Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.

Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ra

tay.

Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.

Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

“Đao pháp rất tốt, lừa rất mạnh.

Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.

Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”

Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.

Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.

Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánh

mắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.

Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.

‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.

Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.

Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.

Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.

“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên.

Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thê

nào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đột nhiên…“Đao Minh Hỏa!” Minh Viêm không nói hai lời mà ra tay luôn.Hơn nữa, không phải là ra tay tùy ý mà từ ngực lấy ra một thanh đao vô cùng quái dị và khủng khiếp.Một thanh đao màu đen tím uốn éo vòng vèo.Nói là đao nhưng cũng có thể gọi là ‘cốt’ trong ‘xương cốt’.Đao Lặc Cốt!Tự luyện từ xương cốt thành đao!Đúng là tàn nhẫn!Thanh đao Lặc cốt trong tay Minh Viêm chém ra.Đao vừa chém ra thì ngọn lửa màu đen mang theo thần vận màu tím đầy đao quang chém về trước.Ngọn lửa đó là lừa thuộc tầng BỉNgạn hỏa, tên là Minh Hỏa.Là ngọn lửa bản mệnh kê thừa của tộc Minh, là căn cơ đứng vững của tộc này, còn là thứ mà tộc Minh tung hoành được suốt một tỷ năm qua.Hóa ra, cả Minh Viêm và ý chí Đại Đạo đều đến từ tộc vô cùng khiêm tốn, cổ xưa và khủng khiếp có tên là tộc Minh.Cùng với đao của Minh Viêm chém ra thì mắt Tô Minh có chút kinh ngạc.“Đao pháp không có gì mới lạ nhưng ngọn lửa trên đao rất mạnh”.“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đê,sau đó lại tu luyện thành Đại Đê, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?” ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ cẩn trong lòng Tô Minh.Diệp Mộ cẩn ngừnglòng Tô Minh.Diệp Mộ cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nêu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ratay.Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.“Đao pháp rất tốt, lừa rất mạnh.Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánhmắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên.Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thênào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.

Chương 1309: Chương 1309