Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1318: Chương 1318
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.Người đó chính là Túy Kiếm Ma.Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thê của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.Vô cùng long trọng!Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổchức suốt ba ngày trời.Thế nhưng…Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.Ông ta đến rồi đòi uống rượu.Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…Một kiếm!Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.Danh xưng vang dội khắp nơi…Ngay cả một vị trưởng lão của họcviện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.Thê nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.Không còn gì để nghi ngờ nữa!Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh,nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!Thoải mái nhé!Cùng lúc đó…Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.Chính là Phong Vũ Vân.Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.Phải nói là thận trọng vô cùng.Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vè tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi!Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”Phong Vũ Vân quả thật đã bị làmcho tức giận đến mức ói máu rồi.Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”.Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.
Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.
Người đó chính là Túy Kiếm Ma.
Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.
Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thê của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.
Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.
Vô cùng long trọng!
Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổ
chức suốt ba ngày trời.
Thế nhưng…
Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.
Ông ta đến rồi đòi uống rượu.
Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…
Một kiếm!
Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!
Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.
Danh xưng vang dội khắp nơi…
Ngay cả một vị trưởng lão của học
viện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!
Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.
Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?
Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.
Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?
Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.
Thê nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.
Không còn gì để nghi ngờ nữa!
Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh,
nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.
Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!
Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!
Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!
Thoải mái nhé!
Cùng lúc đó…
Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.
Chính là Phong Vũ Vân.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.
Phải nói là thận trọng vô cùng.
Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vè tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi!
Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”
Phong Vũ Vân quả thật đã bị làm
cho tức giận đến mức ói máu rồi.
Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!
Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!
Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?
Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.
Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.
“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”.
Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.
Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.
Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.Người đó chính là Túy Kiếm Ma.Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thê của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.Vô cùng long trọng!Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổchức suốt ba ngày trời.Thế nhưng…Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.Ông ta đến rồi đòi uống rượu.Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…Một kiếm!Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.Danh xưng vang dội khắp nơi…Ngay cả một vị trưởng lão của họcviện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.Thê nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.Không còn gì để nghi ngờ nữa!Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh,nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!Thoải mái nhé!Cùng lúc đó…Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.Chính là Phong Vũ Vân.Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.Phải nói là thận trọng vô cùng.Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vè tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi!Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”Phong Vũ Vân quả thật đã bị làmcho tức giận đến mức ói máu rồi.Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”.Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.