Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1328: Chương 1328
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Rồi nhìn lại dáng vè hiện nay của ngươi mà xem”.“Minh Kiệt… Ngươi làm lão tổ rất thất vọng!”Ông lão chậm rãi kể lại đầu đuôi, vừa nói vừa lộ ra ánh mắt phức tạp.Minh Kiệt thì vẫn luôn dập đầu, rồi lại dập đầu!“Lão tổ, đều do tôi tham lam, đều do tôi…”, Minh Kiệt điên cuồng dập đầu, khóc nức nở.“ĐƯỢc, những điều đó cũng khôngquan trọng, còn bốn mươi mấy tiếng nữa Đại Đạo quả vị sẽ tróc ra.Sau đó, lão tổ sẽ dẫn Minh Hằng đến tiếp nhận Đại Đạo quả vị, ngươi cứ chuẩn bị đi”, ông lão nhàn nhạt nói: “Rồi ngươi quay về tộc Minh, đóng cửa ăn năn 10 triệu năm.Trong khoảng thời gian đó, lão tổ sẽ cho ngươi một số thiên tài địa bảo để giúp ngươi ngăn cản Đại Đạo quả vị cắn trả.ít nhất, sẽ đảm bảo ngươi có cơ hội trở thành Đại Đế thêm lần nữa.Còn Tô Minh kia…”Trong mắt ông lão hiện lên sát khí.“Vâng!”, Minh Kiệt gật đầu.Tại nhà họ Tô ở thế giới Tiểu Thiên.“Cô nói, cô muốn bổ miếng ngọc này ra?”, Tô Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hỏi, trên bàn đặt một miếng ngọc hình khóa, trong ngọc có một hạt gạo màu đỏ.“Ổ, ra là miếng ngọc này?”, đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa bỗng mởmiệng, nói với giọng khá ngạc nhiên và mừng rỡ.“Thiên nữ tiền bối, cô biết nó?”, Tô Minh tò mò hỏi.“Cố gắng giúp cô nhóc kia đi”, Thiên nữ Tạo Hóa cũng không giải thích nhiều: “Nêu cô nhóc kia cầm miếng ngọc kia đến, còn cầu xin anh chứng tỏ cô ta là người có duyên với hạt gạo màu đỏ trong miếng ngọc kia.Hơn nữa, mở miếng ngọc này ra cũng có chỗ tốt rất lớn với anh.Trong miếng ngọc này ngoài hạt gạo màu đỏ kia thì còn có Chí Bảo khác, gần như là đặt làm riêng cho anh…”Tại đây có hình ảnh, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vu0t ve một con cáo chín đuôi.Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.“Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra.Vũ Vân chỉ thích quậy thôi”, ngườiphụ nữ ấy dịu dàng cười nói..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rồi nhìn lại dáng vè hiện nay của ngươi mà xem”.
“Minh Kiệt… Ngươi làm lão tổ rất thất vọng!”
Ông lão chậm rãi kể lại đầu đuôi, vừa nói vừa lộ ra ánh mắt phức tạp.
Minh Kiệt thì vẫn luôn dập đầu, rồi lại dập đầu!
“Lão tổ, đều do tôi tham lam, đều do tôi…”, Minh Kiệt điên cuồng dập đầu, khóc nức nở.
“ĐƯỢc, những điều đó cũng không
quan trọng, còn bốn mươi mấy tiếng nữa Đại Đạo quả vị sẽ tróc ra.
Sau đó, lão tổ sẽ dẫn Minh Hằng đến tiếp nhận Đại Đạo quả vị, ngươi cứ chuẩn bị đi”, ông lão nhàn nhạt nói: “Rồi ngươi quay về tộc Minh, đóng cửa ăn năn 10 triệu năm.
Trong khoảng thời gian đó, lão tổ sẽ cho ngươi một số thiên tài địa bảo để giúp ngươi ngăn cản Đại Đạo quả vị cắn trả.
ít nhất, sẽ đảm bảo ngươi có cơ hội trở thành Đại Đế thêm lần nữa.
Còn Tô Minh kia…”
Trong mắt ông lão hiện lên sát khí.
“Vâng!”, Minh Kiệt gật đầu.
Tại nhà họ Tô ở thế giới Tiểu Thiên.
“Cô nói, cô muốn bổ miếng ngọc này ra?”, Tô Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hỏi, trên bàn đặt một miếng ngọc hình khóa, trong ngọc có một hạt gạo màu đỏ.
“Ổ, ra là miếng ngọc này?”, đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa bỗng mở
miệng, nói với giọng khá ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Thiên nữ tiền bối, cô biết nó?”, Tô Minh tò mò hỏi.
“Cố gắng giúp cô nhóc kia đi”, Thiên nữ Tạo Hóa cũng không giải thích nhiều: “Nêu cô nhóc kia cầm miếng ngọc kia đến, còn cầu xin anh chứng tỏ cô ta là người có duyên với hạt gạo màu đỏ trong miếng ngọc kia.
Hơn nữa, mở miếng ngọc này ra cũng có chỗ tốt rất lớn với anh.
Trong miếng ngọc này ngoài hạt gạo màu đỏ kia thì còn có Chí Bảo khác, gần như là đặt làm riêng cho anh…”
Tại đây có hình ảnh
, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vu0t ve một con cáo chín đuôi.
Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.
“Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra.
Vũ Vân chỉ thích quậy thôi”, người
phụ nữ ấy dịu dàng cười nói..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Rồi nhìn lại dáng vè hiện nay của ngươi mà xem”.“Minh Kiệt… Ngươi làm lão tổ rất thất vọng!”Ông lão chậm rãi kể lại đầu đuôi, vừa nói vừa lộ ra ánh mắt phức tạp.Minh Kiệt thì vẫn luôn dập đầu, rồi lại dập đầu!“Lão tổ, đều do tôi tham lam, đều do tôi…”, Minh Kiệt điên cuồng dập đầu, khóc nức nở.“ĐƯỢc, những điều đó cũng khôngquan trọng, còn bốn mươi mấy tiếng nữa Đại Đạo quả vị sẽ tróc ra.Sau đó, lão tổ sẽ dẫn Minh Hằng đến tiếp nhận Đại Đạo quả vị, ngươi cứ chuẩn bị đi”, ông lão nhàn nhạt nói: “Rồi ngươi quay về tộc Minh, đóng cửa ăn năn 10 triệu năm.Trong khoảng thời gian đó, lão tổ sẽ cho ngươi một số thiên tài địa bảo để giúp ngươi ngăn cản Đại Đạo quả vị cắn trả.ít nhất, sẽ đảm bảo ngươi có cơ hội trở thành Đại Đế thêm lần nữa.Còn Tô Minh kia…”Trong mắt ông lão hiện lên sát khí.“Vâng!”, Minh Kiệt gật đầu.Tại nhà họ Tô ở thế giới Tiểu Thiên.“Cô nói, cô muốn bổ miếng ngọc này ra?”, Tô Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hỏi, trên bàn đặt một miếng ngọc hình khóa, trong ngọc có một hạt gạo màu đỏ.“Ổ, ra là miếng ngọc này?”, đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa bỗng mởmiệng, nói với giọng khá ngạc nhiên và mừng rỡ.“Thiên nữ tiền bối, cô biết nó?”, Tô Minh tò mò hỏi.“Cố gắng giúp cô nhóc kia đi”, Thiên nữ Tạo Hóa cũng không giải thích nhiều: “Nêu cô nhóc kia cầm miếng ngọc kia đến, còn cầu xin anh chứng tỏ cô ta là người có duyên với hạt gạo màu đỏ trong miếng ngọc kia.Hơn nữa, mở miếng ngọc này ra cũng có chỗ tốt rất lớn với anh.Trong miếng ngọc này ngoài hạt gạo màu đỏ kia thì còn có Chí Bảo khác, gần như là đặt làm riêng cho anh…”Tại đây có hình ảnh, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vu0t ve một con cáo chín đuôi.Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.“Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra.Vũ Vân chỉ thích quậy thôi”, ngườiphụ nữ ấy dịu dàng cười nói..