Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1348: Chương 1348
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dùng hết sức để thúc đẩy thời gian.Một kiếm chém ra!“Thủ Thương, giết tên đó đi!” ánh mắt của lão tổ tộc Minh chợt lóe lên, một kiếm của Tô Minh có sức mạnh vượt qua những gì lão ta tưởng.Nhưng điều đó cũng không quan trọng.Minh Thủ Thương có thể giải quyết được.về phần Minh Hằng và Minh Kiệt, bây giờ đang là thời khắc quan trọng nên không thể ra tay, dù có ra tay thì lão tổ tộc Minh cũng có thể chắc chắn hai người không phải là đối thủ của thanh niên loài người hơn hai mươi tuổi này.Giờ phút này, trong lòng lão tổ tộcMinh đã đưa ra một quyết định.Liều mạng trả một cái giá đắt để nhanh chóng giết chết Tô Minh.Tận mắt nhìn thấy Tô Minh thì lão ta mới biết thanh niên loài người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!Đúng là vô địch.Anh còn chưa đến ba mươi tuổi!Nghe lời dặn của lão tổ tộc Minh.Minh Thủ Thương quay phắt sang, nhanh chóng giơ tay ngăn cản một kiếm của Tô Minh, với ông ta mà nói thì một kiếm của Tô Minh cũng khá là chấn động, nhưng đó là với số tuổi của anh mà thôi, với ông ta thì chẳng là cái thá gì.Dù sao thì cảnh giới cao hơn cũng có sức mạnh khủng bố hơn rất nhiều.“Ngoan ngoãn đứng một bên xem thôi”, thê nhưng Minh Thủ Thương còn chưa ra tay thì đột nhiên một bóng thần hồn xinh đẹp tuyệt trần, phonghoa tuyệt đại ngước mắt lên, thản nhiên nói.Lời vừa dứt, Minh Thủ Thương phát hiện, bản thân… Bản thân ông ta… Không thể cử động dù chỉ là một chút.Cứ như bị cả bầu trời đè lên người vậy.Bị tạo hóa vô tận khóa chặt.Thậm chí Minh Thủ Thương còn cảm thấy mình đang bị kéo vào trạng thái chân không, chẳng thể hô hấp, cũng không nói được, không thể xoay chuyển chân khí, không thể hoạt động trong không gian đó.Ánh mắt Minh Thủ Thương trỢn trừng, nhìn chằm chằm vào bóng người xinh đẹp tuyệt trần đó, sợ hãi thấu xương.“Cô…”, lão tổ tộc Minh cũng sợ hãi, muốn nói gì đó theo bản năng, cũng muốn ra tay, nhưng ngay sau đó.“Ông cũng thế, ngoan ngoãn đứngmột bên nhìn đi”, thiên nữ Tạo Hóa khẽ đảo mắt, nhìn về phía lão tổ tộc Minh…Khoảnh khắc đó.Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương có cùng một cảm giác giống nhau!Khựng lại.Bị đè nặng.Không thể cử động..
Dùng hết sức để thúc đẩy thời gian.
Một kiếm chém ra!
“Thủ Thương, giết tên đó đi!” ánh mắt của lão tổ tộc Minh chợt lóe lên, một kiếm của Tô Minh có sức mạnh vượt qua những gì lão ta tưởng.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Minh Thủ Thương có thể giải quyết được.
về phần Minh Hằng và Minh Kiệt, bây giờ đang là thời khắc quan trọng nên không thể ra tay, dù có ra tay thì lão tổ tộc Minh cũng có thể chắc chắn hai người không phải là đối thủ của thanh niên loài người hơn hai mươi tuổi này.
Giờ phút này, trong lòng lão tổ tộc
Minh đã đưa ra một quyết định.
Liều mạng trả một cái giá đắt để nhanh chóng giết chết Tô Minh.
Tận mắt nhìn thấy Tô Minh thì lão ta mới biết thanh niên loài người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!
Đúng là vô địch.
Anh còn chưa đến ba mươi tuổi!
Nghe lời dặn của lão tổ tộc Minh.
Minh Thủ Thương quay phắt sang, nhanh chóng giơ tay ngăn cản một kiếm của Tô Minh, với ông ta mà nói thì một kiếm của Tô Minh cũng khá là chấn động, nhưng đó là với số tuổi của anh mà thôi, với ông ta thì chẳng là cái thá gì.
Dù sao thì cảnh giới cao hơn cũng có sức mạnh khủng bố hơn rất nhiều.
“Ngoan ngoãn đứng một bên xem thôi”, thê nhưng Minh Thủ Thương còn chưa ra tay thì đột nhiên một bóng thần hồn xinh đẹp tuyệt trần, phong
hoa tuyệt đại ngước mắt lên, thản nhiên nói.
Lời vừa dứt, Minh Thủ Thương phát hiện, bản thân… Bản thân ông ta… Không thể cử động dù chỉ là một chút.
Cứ như bị cả bầu trời đè lên người vậy.
Bị tạo hóa vô tận khóa chặt.
Thậm chí Minh Thủ Thương còn cảm thấy mình đang bị kéo vào trạng thái chân không, chẳng thể hô hấp, cũng không nói được, không thể xoay chuyển chân khí, không thể hoạt động trong không gian đó.
Ánh mắt Minh Thủ Thương trỢn trừng, nhìn chằm chằm vào bóng người xinh đẹp tuyệt trần đó, sợ hãi thấu xương.
“Cô…”, lão tổ tộc Minh cũng sợ hãi, muốn nói gì đó theo bản năng, cũng muốn ra tay, nhưng ngay sau đó.
“Ông cũng thế, ngoan ngoãn đứng
một bên nhìn đi”, thiên nữ Tạo Hóa khẽ đảo mắt, nhìn về phía lão tổ tộc Minh…
Khoảnh khắc đó.
Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương có cùng một cảm giác giống nhau!
Khựng lại.
Bị đè nặng.
Không thể cử động.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dùng hết sức để thúc đẩy thời gian.Một kiếm chém ra!“Thủ Thương, giết tên đó đi!” ánh mắt của lão tổ tộc Minh chợt lóe lên, một kiếm của Tô Minh có sức mạnh vượt qua những gì lão ta tưởng.Nhưng điều đó cũng không quan trọng.Minh Thủ Thương có thể giải quyết được.về phần Minh Hằng và Minh Kiệt, bây giờ đang là thời khắc quan trọng nên không thể ra tay, dù có ra tay thì lão tổ tộc Minh cũng có thể chắc chắn hai người không phải là đối thủ của thanh niên loài người hơn hai mươi tuổi này.Giờ phút này, trong lòng lão tổ tộcMinh đã đưa ra một quyết định.Liều mạng trả một cái giá đắt để nhanh chóng giết chết Tô Minh.Tận mắt nhìn thấy Tô Minh thì lão ta mới biết thanh niên loài người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!Đúng là vô địch.Anh còn chưa đến ba mươi tuổi!Nghe lời dặn của lão tổ tộc Minh.Minh Thủ Thương quay phắt sang, nhanh chóng giơ tay ngăn cản một kiếm của Tô Minh, với ông ta mà nói thì một kiếm của Tô Minh cũng khá là chấn động, nhưng đó là với số tuổi của anh mà thôi, với ông ta thì chẳng là cái thá gì.Dù sao thì cảnh giới cao hơn cũng có sức mạnh khủng bố hơn rất nhiều.“Ngoan ngoãn đứng một bên xem thôi”, thê nhưng Minh Thủ Thương còn chưa ra tay thì đột nhiên một bóng thần hồn xinh đẹp tuyệt trần, phonghoa tuyệt đại ngước mắt lên, thản nhiên nói.Lời vừa dứt, Minh Thủ Thương phát hiện, bản thân… Bản thân ông ta… Không thể cử động dù chỉ là một chút.Cứ như bị cả bầu trời đè lên người vậy.Bị tạo hóa vô tận khóa chặt.Thậm chí Minh Thủ Thương còn cảm thấy mình đang bị kéo vào trạng thái chân không, chẳng thể hô hấp, cũng không nói được, không thể xoay chuyển chân khí, không thể hoạt động trong không gian đó.Ánh mắt Minh Thủ Thương trỢn trừng, nhìn chằm chằm vào bóng người xinh đẹp tuyệt trần đó, sợ hãi thấu xương.“Cô…”, lão tổ tộc Minh cũng sợ hãi, muốn nói gì đó theo bản năng, cũng muốn ra tay, nhưng ngay sau đó.“Ông cũng thế, ngoan ngoãn đứngmột bên nhìn đi”, thiên nữ Tạo Hóa khẽ đảo mắt, nhìn về phía lão tổ tộc Minh…Khoảnh khắc đó.Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương có cùng một cảm giác giống nhau!Khựng lại.Bị đè nặng.Không thể cử động..