Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1364: Chương 1364
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt vội vàng theo sau.Phong Vũ Vân vừa đi theo vừa lặp lại một lần nữa: “Tô Minh, anh đừng kích động, đừng có bị kích động đấy, tuyệt đối đừng!”Phong Vũ Vân lo nát lòng!Cô ta càng thấy hối hận sao lúc ấy miệng mình lại lanh chanh thế, cứ phải nói với Tô Minh rằng Tô Ly đã đến vực Hỗn Độn và tới nhà họ Nguyên chứ.Sao lại nói vậy hả?Tô Minh lại như không nghe thấy.Anh đi xuống t4u chiến đấu con thoi, bước từng bước một về phía Tô Ly.Còn những người khác đều bị anh bơ đẹp.Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng.Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa.Cút mẹ ông đi!Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.“Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?”, Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.Vè mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận.Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly.Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.“Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi!Anh đi đi! Đi đi!”, Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: “Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽkhông sao hết!”Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi.Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.Vô địch.Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân.Cô ta đã nói rằng đừng kích động.Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời.Tô Ly lại trực tiếp trốn tròn mắt, hóa đá.Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.Tô Minh rất láo xược.Chỉ là một tiểu bối mà dám láoxược như thê! Đáng chết.Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay.Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn.Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thê hệ.Nêu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thê hệ trước cũng sẽ không ra tay.Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?.
Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt vội vàng theo sau.
Phong Vũ Vân vừa đi theo vừa lặp lại một lần nữa: “Tô Minh, anh đừng kích động, đừng có bị kích động đấy, tuyệt đối đừng!”
Phong Vũ Vân lo nát lòng!
Cô ta càng thấy hối hận sao lúc ấy miệng mình lại lanh chanh thế, cứ phải nói với Tô Minh rằng Tô Ly đã đến vực Hỗn Độn và tới nhà họ Nguyên chứ.
Sao lại nói vậy hả?
Tô Minh lại như không nghe thấy.
Anh đi xuống t4u chiến đấu con thoi, bước từng bước một về phía Tô Ly.
Còn những người khác đều bị anh bơ đẹp.
Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng.
Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa.
Cút mẹ ông đi!
Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.
“Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?”, Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.
Vè mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận.
Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly.
Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.
“Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi!
Anh đi đi! Đi đi!”, Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: “Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽ
không sao hết!”
Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi.
Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.
Vô địch.
Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân.
Cô ta đã nói rằng đừng kích động.
Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời.
Tô Ly lại trực tiếp trốn tròn mắt, hóa đá.
Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tô Minh rất láo xược.
Chỉ là một tiểu bối mà dám láo
xược như thê! Đáng chết.
Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay.
Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn.
Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thê hệ.
Nêu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!
Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thê hệ trước cũng sẽ không ra tay.
Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt vội vàng theo sau.Phong Vũ Vân vừa đi theo vừa lặp lại một lần nữa: “Tô Minh, anh đừng kích động, đừng có bị kích động đấy, tuyệt đối đừng!”Phong Vũ Vân lo nát lòng!Cô ta càng thấy hối hận sao lúc ấy miệng mình lại lanh chanh thế, cứ phải nói với Tô Minh rằng Tô Ly đã đến vực Hỗn Độn và tới nhà họ Nguyên chứ.Sao lại nói vậy hả?Tô Minh lại như không nghe thấy.Anh đi xuống t4u chiến đấu con thoi, bước từng bước một về phía Tô Ly.Còn những người khác đều bị anh bơ đẹp.Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng.Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa.Cút mẹ ông đi!Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.“Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?”, Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.Vè mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận.Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly.Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.“Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi!Anh đi đi! Đi đi!”, Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: “Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽkhông sao hết!”Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi.Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.Vô địch.Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân.Cô ta đã nói rằng đừng kích động.Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời.Tô Ly lại trực tiếp trốn tròn mắt, hóa đá.Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.Tô Minh rất láo xược.Chỉ là một tiểu bối mà dám láoxược như thê! Đáng chết.Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay.Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn.Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thê hệ.Nêu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thê hệ trước cũng sẽ không ra tay.Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?.