Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 237

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 237: “Đúng rồi bà xã, ngày mai em phải đến tiệc thương nghiệp đúng không? Có thể đưa anh đi cùng được không?” Trương Thác gắp một miếng sườn vào bát của Lâm Ngữ Lam rồi hỏi cô. “Sao thế, anh cũng có hứng thú à?” Mễ Lan tò mò hỏi, kiểu bữa tiệc thương nghiệp này cực kỳ nhàm chán, rất nhiều người đều không dễ từ chối, coi như chỉ đi lướt qua mà thôi. “Còn có thể mà.” Trương Thác gật đầu. “Được, vậy anh đi cùng em, đúng lúc máy người bạn chưa từng gặp anh, em nhất định phải giới thiệu một chút cho bọn họ mới được.” Lâm Ngữ Lam gật đầu đồng ý. Sau bữa tối, Trương Thác dọn dẹp bát đĩa, thì Bạch Trì gọi điện tới. “Lão đại, Bạch Mai Khôi của Thứ Mai đã liên hệ với em.” Trương Thác tính toán một chút, đã năm ngày trôi qua kể từ lúc người của Thứ Mai ra tay với Lâm Ngữ Lam, anh đi lên tầng hai rồi hỏi: “Nói thế nào?” “Đối phương thông báo với Bạch Mai Khôi là sáng ngày kia đến An thị, đám người Bạch Mai Khôi sẽ rời đi vào đêm mai.” Trương Thác gật đầu: “Có thể, cậu nói với Bạch Mai Khôi, tối mai đợi tôi ở Nguyên thị, tôi sẽ tới tìm cô ta.” Bạch Trì hỏi: “Lão đại, một mình anh đi sao?” “Đúng vậy, sao thế, không yên tâm về tôi à?” Trương Thác hỏi ngược lại. “Không phải thế.” Bạch Trì lắc đầu nghe điện thoại, trên đời này không yên tâm về ai thì cũng chưa đến nỗi không yên tâm về Trương Thác: “Chỉ là lão đại này, có một chuyện không biết có nên nói với anh không?” “Sao thế?” Trương Thác nhíu mày, chuyện có thể làm Bạch Trì khó mở miệng chắc không phải là chuyện nhỏ. “Là người liên quan đến phía sau, hôm qua chúng em đã hỏi thân phận của người đó, có chút đặc biệt.” Khi Bạch Trì nói, anh ta có vẻ do dự. “Đặc biệt?” Trương Thác suy nghĩ một chút, người có thể làm cho Bạch Trì nói ra hai chữ này đoán chừng chỉ có mấy người, mỗi một người đều là cái tên Trương Thác không muốn nghe. Bạch Trì thấy Trương Thác im lặng, lại nói tiếp: “Lão đại, thực sự em có thể đi thay anh.” Ý của Bạch Trì rất rõ ràng, Trương Thác không cần phải quan tâm chuyện này, cứ để anh xử lý. Trương Thác hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Không Sao, sao đâu, cậu nói đi.” “Chessia…” Trương Thác nghe thấy cái tên này, trực tiếp im lặng, anh không ngờ chính là cô ta! Ở đảo Quang Minh, tổng cộng có mười chiếc nhẫn vua, tùy theo màu sắc của nhẫn, năng lực của mỗi người đều khác nhau, chức vụ cũng khác nhau. Chẳng hạn như thần biển Ter, chiếc nhãn màu xanh đậm của anh ta đại diện cho đại dương. Ví dụ như Bạch Trì, chiếc nhãn của anh đại diện cho sát phạt. Hoặc như Locke tóc đỏ, chiếc nhẫn vua của cậu †a tượng trưng cho huyết tinh. Trên đảo Quang Minh, có tổng cộng chín chiếc nhẫn vua đơn sắc với nhiều màu sắc khác nhau và một chiếc nhẫn Vua có năm màu. Chiếc nhẫn vua năm màu tượng trưng cho người quản lý của đảo Quang Minh. Trên đảo Quang Minh, ngoài người sở hữu Thánh giới ra, người sở hữu chiếc nhẫn năm màu có quyền phát ngôn tuyệt đối, quyết định của cô ta có thể trực tiếp bác bỏ quyết sách của năm người sở hữu nhẫn vua trở xuống đưa ra. Người sở hữu chiếc nhẫn năm màu được mọi người cùng tiến cử, nhưng người mà mọi người tin tưởng nhất và người có đóng góp nhiều nhát cho đảo Quang Minh mới có thể giữ chiếc nhẫn năm màu.

Chương 237:

 

“Đúng rồi bà xã, ngày mai em phải đến tiệc thương nghiệp đúng không? Có thể đưa anh đi cùng được không?”

 

Trương Thác gắp một miếng sườn vào bát của Lâm Ngữ Lam rồi hỏi cô.

 

“Sao thế, anh cũng có hứng thú à?” Mễ Lan tò mò hỏi, kiểu bữa tiệc thương nghiệp này cực kỳ nhàm chán, rất nhiều người đều không dễ từ chối, coi như chỉ đi lướt qua mà thôi.

 

“Còn có thể mà.” Trương Thác gật đầu.

 

“Được, vậy anh đi cùng em, đúng lúc máy người bạn chưa từng gặp anh, em nhất định phải giới thiệu một chút cho bọn họ mới được.” Lâm Ngữ Lam gật đầu đồng ý.

 

Sau bữa tối, Trương Thác dọn dẹp bát đĩa, thì Bạch Trì gọi điện tới.

 

“Lão đại, Bạch Mai Khôi của Thứ Mai đã liên hệ với em.”

 

Trương Thác tính toán một chút, đã năm ngày trôi qua kể từ lúc người của Thứ Mai ra tay với Lâm Ngữ Lam, anh đi lên tầng hai rồi hỏi: “Nói thế nào?”

 

“Đối phương thông báo với Bạch Mai Khôi là sáng ngày kia đến An thị, đám người Bạch Mai Khôi sẽ rời đi vào đêm mai.”

 

Trương Thác gật đầu: “Có thể, cậu nói với Bạch Mai Khôi, tối mai đợi tôi ở Nguyên thị, tôi sẽ tới tìm cô ta.”

 

Bạch Trì hỏi: “Lão đại, một mình anh đi sao?”

 

“Đúng vậy, sao thế, không yên tâm về tôi à?” Trương Thác hỏi ngược lại.

 

“Không phải thế.” Bạch Trì lắc đầu nghe điện thoại, trên đời này không yên tâm về ai thì cũng chưa đến nỗi không yên tâm về Trương Thác: “Chỉ là lão đại này, có một chuyện không biết có nên nói với anh không?”

 

“Sao thế?” Trương Thác nhíu mày, chuyện có thể làm Bạch Trì khó mở miệng chắc không phải là chuyện nhỏ.

 

“Là người liên quan đến phía sau, hôm qua chúng em đã hỏi thân phận của người đó, có chút đặc biệt.” Khi Bạch Trì nói, anh ta có vẻ do dự.

 

“Đặc biệt?” Trương Thác suy nghĩ một chút, người có thể làm cho Bạch Trì nói ra hai chữ này đoán chừng chỉ có mấy người, mỗi một người đều là cái tên Trương Thác không muốn nghe.

 

Bạch Trì thấy Trương Thác im lặng, lại nói tiếp: “Lão đại, thực sự em có thể đi thay anh.”

 

Ý của Bạch Trì rất rõ ràng, Trương Thác không cần phải quan tâm chuyện này, cứ để anh xử lý.

 

Trương Thác hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Không Sao, sao đâu, cậu nói đi.”

 

“Chessia…”

 

Trương Thác nghe thấy cái tên này, trực tiếp im lặng, anh không ngờ chính là cô ta!

 

Ở đảo Quang Minh, tổng cộng có mười chiếc nhẫn vua, tùy theo màu sắc của nhẫn, năng lực của mỗi người đều khác nhau, chức vụ cũng khác nhau.

 

Chẳng hạn như thần biển Ter, chiếc nhãn màu xanh đậm của anh ta đại diện cho đại dương.

 

Ví dụ như Bạch Trì, chiếc nhãn của anh đại diện cho sát phạt.

 

Hoặc như Locke tóc đỏ, chiếc nhẫn vua của cậu †a tượng trưng cho huyết tinh.

 

Trên đảo Quang Minh, có tổng cộng chín chiếc nhẫn vua đơn sắc với nhiều màu sắc khác nhau và một chiếc nhẫn Vua có năm màu.

 

Chiếc nhẫn vua năm màu tượng trưng cho người quản lý của đảo Quang Minh. Trên đảo Quang Minh, ngoài người sở hữu Thánh giới ra, người sở hữu chiếc nhẫn năm màu có quyền phát ngôn tuyệt đối, quyết định của cô ta có thể trực tiếp bác bỏ quyết sách của năm người sở hữu nhẫn vua trở xuống đưa ra.

 

Người sở hữu chiếc nhẫn năm màu được mọi người cùng tiến cử, nhưng người mà mọi người tin tưởng nhất và người có đóng góp nhiều nhát cho đảo Quang Minh mới có thể giữ chiếc nhẫn năm màu.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 237: “Đúng rồi bà xã, ngày mai em phải đến tiệc thương nghiệp đúng không? Có thể đưa anh đi cùng được không?” Trương Thác gắp một miếng sườn vào bát của Lâm Ngữ Lam rồi hỏi cô. “Sao thế, anh cũng có hứng thú à?” Mễ Lan tò mò hỏi, kiểu bữa tiệc thương nghiệp này cực kỳ nhàm chán, rất nhiều người đều không dễ từ chối, coi như chỉ đi lướt qua mà thôi. “Còn có thể mà.” Trương Thác gật đầu. “Được, vậy anh đi cùng em, đúng lúc máy người bạn chưa từng gặp anh, em nhất định phải giới thiệu một chút cho bọn họ mới được.” Lâm Ngữ Lam gật đầu đồng ý. Sau bữa tối, Trương Thác dọn dẹp bát đĩa, thì Bạch Trì gọi điện tới. “Lão đại, Bạch Mai Khôi của Thứ Mai đã liên hệ với em.” Trương Thác tính toán một chút, đã năm ngày trôi qua kể từ lúc người của Thứ Mai ra tay với Lâm Ngữ Lam, anh đi lên tầng hai rồi hỏi: “Nói thế nào?” “Đối phương thông báo với Bạch Mai Khôi là sáng ngày kia đến An thị, đám người Bạch Mai Khôi sẽ rời đi vào đêm mai.” Trương Thác gật đầu: “Có thể, cậu nói với Bạch Mai Khôi, tối mai đợi tôi ở Nguyên thị, tôi sẽ tới tìm cô ta.” Bạch Trì hỏi: “Lão đại, một mình anh đi sao?” “Đúng vậy, sao thế, không yên tâm về tôi à?” Trương Thác hỏi ngược lại. “Không phải thế.” Bạch Trì lắc đầu nghe điện thoại, trên đời này không yên tâm về ai thì cũng chưa đến nỗi không yên tâm về Trương Thác: “Chỉ là lão đại này, có một chuyện không biết có nên nói với anh không?” “Sao thế?” Trương Thác nhíu mày, chuyện có thể làm Bạch Trì khó mở miệng chắc không phải là chuyện nhỏ. “Là người liên quan đến phía sau, hôm qua chúng em đã hỏi thân phận của người đó, có chút đặc biệt.” Khi Bạch Trì nói, anh ta có vẻ do dự. “Đặc biệt?” Trương Thác suy nghĩ một chút, người có thể làm cho Bạch Trì nói ra hai chữ này đoán chừng chỉ có mấy người, mỗi một người đều là cái tên Trương Thác không muốn nghe. Bạch Trì thấy Trương Thác im lặng, lại nói tiếp: “Lão đại, thực sự em có thể đi thay anh.” Ý của Bạch Trì rất rõ ràng, Trương Thác không cần phải quan tâm chuyện này, cứ để anh xử lý. Trương Thác hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Không Sao, sao đâu, cậu nói đi.” “Chessia…” Trương Thác nghe thấy cái tên này, trực tiếp im lặng, anh không ngờ chính là cô ta! Ở đảo Quang Minh, tổng cộng có mười chiếc nhẫn vua, tùy theo màu sắc của nhẫn, năng lực của mỗi người đều khác nhau, chức vụ cũng khác nhau. Chẳng hạn như thần biển Ter, chiếc nhãn màu xanh đậm của anh ta đại diện cho đại dương. Ví dụ như Bạch Trì, chiếc nhãn của anh đại diện cho sát phạt. Hoặc như Locke tóc đỏ, chiếc nhẫn vua của cậu †a tượng trưng cho huyết tinh. Trên đảo Quang Minh, có tổng cộng chín chiếc nhẫn vua đơn sắc với nhiều màu sắc khác nhau và một chiếc nhẫn Vua có năm màu. Chiếc nhẫn vua năm màu tượng trưng cho người quản lý của đảo Quang Minh. Trên đảo Quang Minh, ngoài người sở hữu Thánh giới ra, người sở hữu chiếc nhẫn năm màu có quyền phát ngôn tuyệt đối, quyết định của cô ta có thể trực tiếp bác bỏ quyết sách của năm người sở hữu nhẫn vua trở xuống đưa ra. Người sở hữu chiếc nhẫn năm màu được mọi người cùng tiến cử, nhưng người mà mọi người tin tưởng nhất và người có đóng góp nhiều nhát cho đảo Quang Minh mới có thể giữ chiếc nhẫn năm màu.

Chương 237