Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1370: Chương 1370

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chu Tàng Kiếm nghiêm túc rồi!Vừa ra tay.Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cựcđiểm.Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!“Đây… đây… E là có thể gi3t ch3t bố mình chỉ trong tích rồi…” đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.“Được cứu rồi!” Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.Phải.Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.Ngay cả khi Tô Minh thực sự gi3t ch3t con trai Nguyên Ương của mình.Trong thê hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.Nhưng hiện tại…cần đến thế hệ trước sao?!Cần sao?Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!Chết chắc!Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?Không cần.Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”Toàn thân Tô Ly run lên.Cô không lên tiếng.Nhưng, tiếng nghiên răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước!Kích lửa! Tên đất!” mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.Trong nháy mắt.Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!Ngũ hành hóa hình.Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.Đã hóa thành một cái ấn lớn!Đại Ấn Ngũ Hành!Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại… lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.Đây rõ ràng là thần tích.Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thê hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là… là sự tồn tại trong truyền thuyết.Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.Ngũ hành là nền tảng!Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậysao?Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”,Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!“Haha…”.Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!” Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thêmà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chu Tàng Kiếm nghiêm túc rồi!Vừa ra tay.Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cựcđiểm.Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!“Đây… đây… E là có thể gi3t ch3t bố mình chỉ trong tích rồi…” đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.“Được cứu rồi!” Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.Phải.Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.Ngay cả khi Tô Minh thực sự gi3t ch3t con trai Nguyên Ương của mình.Trong thê hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.Nhưng hiện tại…cần đến thế hệ trước sao?!Cần sao?Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!Chết chắc!Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?Không cần.Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”Toàn thân Tô Ly run lên.Cô không lên tiếng.Nhưng, tiếng nghiên răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước!Kích lửa! Tên đất!” mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.Trong nháy mắt.Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!Ngũ hành hóa hình.Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.Đã hóa thành một cái ấn lớn!Đại Ấn Ngũ Hành!Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại… lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.Đây rõ ràng là thần tích.Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thê hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là… là sự tồn tại trong truyền thuyết.Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.Ngũ hành là nền tảng!Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậysao?Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”,Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!“Haha…”.Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!” Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thêmà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chu Tàng Kiếm nghiêm túc rồi!Vừa ra tay.Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cựcđiểm.Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!“Đây… đây… E là có thể gi3t ch3t bố mình chỉ trong tích rồi…” đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.“Được cứu rồi!” Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.Phải.Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.Ngay cả khi Tô Minh thực sự gi3t ch3t con trai Nguyên Ương của mình.Trong thê hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.Nhưng hiện tại…cần đến thế hệ trước sao?!Cần sao?Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!Chết chắc!Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?Không cần.Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”Toàn thân Tô Ly run lên.Cô không lên tiếng.Nhưng, tiếng nghiên răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước!Kích lửa! Tên đất!” mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.Trong nháy mắt.Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!Ngũ hành hóa hình.Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.Đã hóa thành một cái ấn lớn!Đại Ấn Ngũ Hành!Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại… lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.Đây rõ ràng là thần tích.Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thê hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là… là sự tồn tại trong truyền thuyết.Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.Ngũ hành là nền tảng!Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậysao?Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”,Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!“Haha…”.Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!” Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thêmà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có..

Chương 1370: Chương 1370