Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1373: Chương 1373

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây không phải mất não thì là gì?Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”Chuyện vui đến quá bất ngờ.Tô Minh tự mình tìm con đường chết.Trách ai được!Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.Lúc này.Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.Vè mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.Nhưng vừa chớp mắt.Ha ha ha ha…Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.Rõ ràng đã đứng ở thê không thể đánh bại.Vậy tại sao phải…Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!Ngay sau đó.Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.Tù kiếm điên cuồng.Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh,ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.Nhưng ngay lúc đó.“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.Thật sự rất bình thản.Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!Quy luật Trường Hà?Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.“Quy luật Trường Hà?”.Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?Nhưng phải cần có thời gian!.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây không phải mất não thì là gì?Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”Chuyện vui đến quá bất ngờ.Tô Minh tự mình tìm con đường chết.Trách ai được!Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.Lúc này.Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.Vè mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.Nhưng vừa chớp mắt.Ha ha ha ha…Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.Rõ ràng đã đứng ở thê không thể đánh bại.Vậy tại sao phải…Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!Ngay sau đó.Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.Tù kiếm điên cuồng.Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh,ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.Nhưng ngay lúc đó.“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.Thật sự rất bình thản.Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!Quy luật Trường Hà?Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.“Quy luật Trường Hà?”.Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?Nhưng phải cần có thời gian!.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây không phải mất não thì là gì?Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”Chuyện vui đến quá bất ngờ.Tô Minh tự mình tìm con đường chết.Trách ai được!Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.Lúc này.Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.Vè mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.Nhưng vừa chớp mắt.Ha ha ha ha…Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.Rõ ràng đã đứng ở thê không thể đánh bại.Vậy tại sao phải…Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!Ngay sau đó.Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.Tù kiếm điên cuồng.Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh,ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.Nhưng ngay lúc đó.“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.Thật sự rất bình thản.Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!Quy luật Trường Hà?Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.“Quy luật Trường Hà?”.Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?Nhưng phải cần có thời gian!.

Chương 1373: Chương 1373