Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1378: Chương 1378
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh cầm.Hóa ra thủ phạm là bà ta.Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đê trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn ĐộnTrấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh cầm.“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên.Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.Càng nhìn càng kinh ngạc.Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.Lần đầu tiên Nhiếp Thanh cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người.Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.Nhưng bà ta vô cùng thông minh.Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh.Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà gi3t ch3t được một người thì Nhiếp Thanh cầm thấy cũng bình thường.Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi.Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.“Mau hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh.Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh cầm đến thế.Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.Đây là phán đoán của Tô Minh.Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh cầm đúng là không đơn giản.Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn gi3t ch3t nhưng cậu ta lại chạy được.Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh cầm rất có mắt nhìn người.Tại đây có hình ảnh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.
Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.
Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.
Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh cầm.
Hóa ra thủ phạm là bà ta.
Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.
Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đê trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.
Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.
Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.
Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?
Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn Độn
Trấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.
Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.
“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh cầm.
“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.
Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”
Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên.
Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.
Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.
Càng nhìn càng kinh ngạc.
Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.
Lần đầu tiên Nhiếp Thanh cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người.
Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.
Nhưng bà ta vô cùng thông minh.
Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.
Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh.
Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà gi3t ch3t được một người thì Nhiếp Thanh cầm thấy cũng bình thường.
Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.
Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi.
Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.
“Mau hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh.
Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh cầm đến thế.
Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.
Đây là phán đoán của Tô Minh.
Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.
Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh cầm đúng là không đơn giản.
Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn gi3t ch3t nhưng cậu ta lại chạy được.
Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.
Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh cầm rất có mắt nhìn người.
Tại đây có hình ảnh
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh cầm.Hóa ra thủ phạm là bà ta.Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đê trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn ĐộnTrấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh cầm.“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên.Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.Càng nhìn càng kinh ngạc.Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.Lần đầu tiên Nhiếp Thanh cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người.Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.Nhưng bà ta vô cùng thông minh.Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh.Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà gi3t ch3t được một người thì Nhiếp Thanh cầm thấy cũng bình thường.Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi.Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.“Mau hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh.Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh cầm đến thế.Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.Đây là phán đoán của Tô Minh.Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh cầm đúng là không đơn giản.Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn gi3t ch3t nhưng cậu ta lại chạy được.Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh cầm rất có mắt nhìn người.Tại đây có hình ảnh.