Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1384: Chương 1384
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha ha vậy sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười khẩy một tiếng: “Minh Đạn tộc trưởng, có thể bắt đầu chưa? Bổn hậu không chờ được xem kịch hay nữa rồi!”“Đương nhiên”, Minh Đạm cười tàn nhẫn, đột nhiên quát lên: “Khởi động Vu Diệt Đại Trận!”Vừa dứt lời.Năm người tộc Minh bao gồm cả Minh Đạn trong đó bỗng nhiên cùng lúc giơ tay lên, điểm xuống dưới mặt đất.Năm chùm tia sáng từ đầu ngón tay của năm người Minh Đạn dập dờn phóng ra, xuyên qua mặt đất.Thiên địa ầm ầm chấn động.Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čomĐiên cuồng rung chuyển.Lắc lư.Gần như sắp nổ tung.Giống như sâu phía dưới lòng đất có một con cự ma vô thượng thức tỉnhvậy!Khí tức tà ác và tàn bạo nồng đậm dày đặc đến cực điểm.Tô Minh rõ ràng cảm thấy có vô số cỗ khí tức tấn công hủy diệt khóa chặt lấy mình, nhất là cỗ khí tức từ sâu dưới lòng đất khóa chặt lấy anh kia, rất mạnh.Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, nhưng không hề sợ hãi.“Chết đi”, chớp mắt, Minh Đạn nghiên răng quát lên.Lập tức.Bốn phương tám hướng trên trời dưới đất từng đoàn cầu lửa màu đỏ đen kéo tới.Từng quả cầu lửa đều nhúc nhích, linh động, mỗi quả cầu lửa đều hiện ra hình dáng bộ xương khô ma quỷ.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0mMỗi quả cầu lửa đều mang theo lửa cháy ngỢp trời và lực ăn mòn.Cầu lửa ngỢp trời ngỢp đất, quá nhiều rồi, hàng triệu? Hàng trăm triệu? Hàng trăm tỷ? Tóm lại là căn bản không đếm hết được.“Mặc dù mỗi quả cầu lửa chỉ có lực tấn công tương đương với Đại Đê trung vị năm sáu tầng, nhưng vô số cầu lửa cùng lúc thì sao?”, Minh Đạn cười tàn nhẫn, ông ta không tin Tô Minh có thể chống cự được!Huống chi, đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên của Vu Diệt Đại Trận mà thôi, không phải sao?Cho dù Tô Minh có ngăn cản được thì tiếp theo vẫn còn thứ để chơi.Thê nhưng.Đúng lúc này, Tô Minh tựa như không cảm nhận thấy, không nhìn thấy hàng tỷ quả cầu lửa kia đang hướng về phía anh vậy.Phảng phất không cảm nhận được mùi vị hủy diệt lẫn chết chóc mà một mình anh bị cả thế giới nhắm vào.Thậm chí Tô Minh còn mỉm cười.“Cộc cộc”, Tô Minh cất bước đi tới, đi về phía Minh Đạn, căn bản không có ý định ngăn chặn hàng tỷ quả cầu lửa đang kéo đến kia!Anh không thèm đếm xỉa tới.“Minh Đạn tộc trưởng, mời chết”, Tô Minh mở miệng nói, anh nhìn chằm chằm vào Minh Đạn, tiếp tục đi tới, chỉ cần Minh Đạn chết, Vu Diệt Đại Trận cũng chẳng là gì nữa, không phải sao?Thất Đoạn?Đúng rồi!Tại đây có hình ảnhRõ ràng, mấy ngày trước, Tô Minh trong trận chiến sống chết với người nhà họ Nguyên chỉ nắm trong tay quy luật không gian Lục Đoạn.Mới có mấy ngày chứ?Tính đi tính lại cũng chỉ bốn năm ngày mà thôi!Lục Đoạn biến thành Thất Đoạn?Minh Đạn đột nhiên cảm thấy những lý giải về võ đạo và quy luật hàng triệu năm của bản thân nháy mắt sụp đổ.Võ đạo quan được thành lập hàng triệu năm cũng sụp đổ thành hư vô như tuyết lở.Phía cuối vòm trời, Nhiếp Thanh Cầm vốn đang ngồi lười nhác trên ngai vàng hoa lệ trong không gian kính bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp sâu xa phảng phất như có thể xuyên qua hàng tỷ hư không mà trực tiếp rơi xuống người Tô Minh.Nhiếp Thanh cầm cũng bị chấn động rồi..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha ha vậy sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười khẩy một tiếng: “Minh Đạn tộc trưởng, có thể bắt đầu chưa? Bổn hậu không chờ được xem kịch hay nữa rồi!”“Đương nhiên”, Minh Đạm cười tàn nhẫn, đột nhiên quát lên: “Khởi động Vu Diệt Đại Trận!”Vừa dứt lời.Năm người tộc Minh bao gồm cả Minh Đạn trong đó bỗng nhiên cùng lúc giơ tay lên, điểm xuống dưới mặt đất.Năm chùm tia sáng từ đầu ngón tay của năm người Minh Đạn dập dờn phóng ra, xuyên qua mặt đất.Thiên địa ầm ầm chấn động.Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čomĐiên cuồng rung chuyển.Lắc lư.Gần như sắp nổ tung.Giống như sâu phía dưới lòng đất có một con cự ma vô thượng thức tỉnhvậy!Khí tức tà ác và tàn bạo nồng đậm dày đặc đến cực điểm.Tô Minh rõ ràng cảm thấy có vô số cỗ khí tức tấn công hủy diệt khóa chặt lấy mình, nhất là cỗ khí tức từ sâu dưới lòng đất khóa chặt lấy anh kia, rất mạnh.Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, nhưng không hề sợ hãi.“Chết đi”, chớp mắt, Minh Đạn nghiên răng quát lên.Lập tức.Bốn phương tám hướng trên trời dưới đất từng đoàn cầu lửa màu đỏ đen kéo tới.Từng quả cầu lửa đều nhúc nhích, linh động, mỗi quả cầu lửa đều hiện ra hình dáng bộ xương khô ma quỷ.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0mMỗi quả cầu lửa đều mang theo lửa cháy ngỢp trời và lực ăn mòn.Cầu lửa ngỢp trời ngỢp đất, quá nhiều rồi, hàng triệu? Hàng trăm triệu? Hàng trăm tỷ? Tóm lại là căn bản không đếm hết được.“Mặc dù mỗi quả cầu lửa chỉ có lực tấn công tương đương với Đại Đê trung vị năm sáu tầng, nhưng vô số cầu lửa cùng lúc thì sao?”, Minh Đạn cười tàn nhẫn, ông ta không tin Tô Minh có thể chống cự được!Huống chi, đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên của Vu Diệt Đại Trận mà thôi, không phải sao?Cho dù Tô Minh có ngăn cản được thì tiếp theo vẫn còn thứ để chơi.Thê nhưng.Đúng lúc này, Tô Minh tựa như không cảm nhận thấy, không nhìn thấy hàng tỷ quả cầu lửa kia đang hướng về phía anh vậy.Phảng phất không cảm nhận được mùi vị hủy diệt lẫn chết chóc mà một mình anh bị cả thế giới nhắm vào.Thậm chí Tô Minh còn mỉm cười.“Cộc cộc”, Tô Minh cất bước đi tới, đi về phía Minh Đạn, căn bản không có ý định ngăn chặn hàng tỷ quả cầu lửa đang kéo đến kia!Anh không thèm đếm xỉa tới.“Minh Đạn tộc trưởng, mời chết”, Tô Minh mở miệng nói, anh nhìn chằm chằm vào Minh Đạn, tiếp tục đi tới, chỉ cần Minh Đạn chết, Vu Diệt Đại Trận cũng chẳng là gì nữa, không phải sao?Thất Đoạn?Đúng rồi!Tại đây có hình ảnhRõ ràng, mấy ngày trước, Tô Minh trong trận chiến sống chết với người nhà họ Nguyên chỉ nắm trong tay quy luật không gian Lục Đoạn.Mới có mấy ngày chứ?Tính đi tính lại cũng chỉ bốn năm ngày mà thôi!Lục Đoạn biến thành Thất Đoạn?Minh Đạn đột nhiên cảm thấy những lý giải về võ đạo và quy luật hàng triệu năm của bản thân nháy mắt sụp đổ.Võ đạo quan được thành lập hàng triệu năm cũng sụp đổ thành hư vô như tuyết lở.Phía cuối vòm trời, Nhiếp Thanh Cầm vốn đang ngồi lười nhác trên ngai vàng hoa lệ trong không gian kính bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp sâu xa phảng phất như có thể xuyên qua hàng tỷ hư không mà trực tiếp rơi xuống người Tô Minh.Nhiếp Thanh cầm cũng bị chấn động rồi..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha ha vậy sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười khẩy một tiếng: “Minh Đạn tộc trưởng, có thể bắt đầu chưa? Bổn hậu không chờ được xem kịch hay nữa rồi!”“Đương nhiên”, Minh Đạm cười tàn nhẫn, đột nhiên quát lên: “Khởi động Vu Diệt Đại Trận!”Vừa dứt lời.Năm người tộc Minh bao gồm cả Minh Đạn trong đó bỗng nhiên cùng lúc giơ tay lên, điểm xuống dưới mặt đất.Năm chùm tia sáng từ đầu ngón tay của năm người Minh Đạn dập dờn phóng ra, xuyên qua mặt đất.Thiên địa ầm ầm chấn động.Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čomĐiên cuồng rung chuyển.Lắc lư.Gần như sắp nổ tung.Giống như sâu phía dưới lòng đất có một con cự ma vô thượng thức tỉnhvậy!Khí tức tà ác và tàn bạo nồng đậm dày đặc đến cực điểm.Tô Minh rõ ràng cảm thấy có vô số cỗ khí tức tấn công hủy diệt khóa chặt lấy mình, nhất là cỗ khí tức từ sâu dưới lòng đất khóa chặt lấy anh kia, rất mạnh.Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, nhưng không hề sợ hãi.“Chết đi”, chớp mắt, Minh Đạn nghiên răng quát lên.Lập tức.Bốn phương tám hướng trên trời dưới đất từng đoàn cầu lửa màu đỏ đen kéo tới.Từng quả cầu lửa đều nhúc nhích, linh động, mỗi quả cầu lửa đều hiện ra hình dáng bộ xương khô ma quỷ.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0mMỗi quả cầu lửa đều mang theo lửa cháy ngỢp trời và lực ăn mòn.Cầu lửa ngỢp trời ngỢp đất, quá nhiều rồi, hàng triệu? Hàng trăm triệu? Hàng trăm tỷ? Tóm lại là căn bản không đếm hết được.“Mặc dù mỗi quả cầu lửa chỉ có lực tấn công tương đương với Đại Đê trung vị năm sáu tầng, nhưng vô số cầu lửa cùng lúc thì sao?”, Minh Đạn cười tàn nhẫn, ông ta không tin Tô Minh có thể chống cự được!Huống chi, đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên của Vu Diệt Đại Trận mà thôi, không phải sao?Cho dù Tô Minh có ngăn cản được thì tiếp theo vẫn còn thứ để chơi.Thê nhưng.Đúng lúc này, Tô Minh tựa như không cảm nhận thấy, không nhìn thấy hàng tỷ quả cầu lửa kia đang hướng về phía anh vậy.Phảng phất không cảm nhận được mùi vị hủy diệt lẫn chết chóc mà một mình anh bị cả thế giới nhắm vào.Thậm chí Tô Minh còn mỉm cười.“Cộc cộc”, Tô Minh cất bước đi tới, đi về phía Minh Đạn, căn bản không có ý định ngăn chặn hàng tỷ quả cầu lửa đang kéo đến kia!Anh không thèm đếm xỉa tới.“Minh Đạn tộc trưởng, mời chết”, Tô Minh mở miệng nói, anh nhìn chằm chằm vào Minh Đạn, tiếp tục đi tới, chỉ cần Minh Đạn chết, Vu Diệt Đại Trận cũng chẳng là gì nữa, không phải sao?Thất Đoạn?Đúng rồi!Tại đây có hình ảnhRõ ràng, mấy ngày trước, Tô Minh trong trận chiến sống chết với người nhà họ Nguyên chỉ nắm trong tay quy luật không gian Lục Đoạn.Mới có mấy ngày chứ?Tính đi tính lại cũng chỉ bốn năm ngày mà thôi!Lục Đoạn biến thành Thất Đoạn?Minh Đạn đột nhiên cảm thấy những lý giải về võ đạo và quy luật hàng triệu năm của bản thân nháy mắt sụp đổ.Võ đạo quan được thành lập hàng triệu năm cũng sụp đổ thành hư vô như tuyết lở.Phía cuối vòm trời, Nhiếp Thanh Cầm vốn đang ngồi lười nhác trên ngai vàng hoa lệ trong không gian kính bỗng nhiên đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp sâu xa phảng phất như có thể xuyên qua hàng tỷ hư không mà trực tiếp rơi xuống người Tô Minh.Nhiếp Thanh cầm cũng bị chấn động rồi..