Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1394: Chương 1394
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt ông lão già nua, sắc mặt cũng vậy.Nêu như Tô Minh ở đây thì nhất định sẽ kinh hãi hô lên: “ông già!”Chính là Ninh Triều Thiên!Bên cạnh Ninh Triều Thiên có ba người trè tuổi.Người thứ nhất có một tai, thân hình cao to, hơi thô, nhưng từng hơi thở của người này khiến quy luật hư không và quy luật hắc ám ở hư không xung quanh đều run rẩy mà không dám đến gần.Người trè tuổi này chỉ hơn 8000 tuổi nhưng đã ở cấp bậc Đại Đê thượng vị năm chuyển.Nếu đặt ở học viện Hỗn Độn thì cũng thuộc vào hàng đẳng cấp rồi.Người thứ hai mặc bộ đồ màu đen, tay cầm xích sắt cũng màu đen.Một đầu xích sắt nắm trong tay, đầu còn lại quấn ở trên nắm đấm.Người trè tuổi này cũng 8000 tuổi, da thịt toàn thân như bị bệnh, dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên trên da, màu đen kéo dài, màu tím gỢn sóng.Khí tức của người con trai này rất lạnh lùng, ánh mắt như hố sâu, lạnh lùng như cỗ máy.Người con trai nàyđang ở cấp bậc Đại Đê thượng vị sáu chuyển.Tại đây có hình ảnhTất nhiên, cảm xúc này nhằm vào Tô Minh chứkhông phải nhằm vào Ninh Triều Thiên.Mặc dù họ chỉ là đệ tử trên danh nghĩa nhưng vẫn vô cùng kính trọng Ninh Triều Thiên.Phải biết rằng, Ninh Triều Thiên là người đầu tiên vào được tầng thứ 10 của Võ Đạo Ngục trong lịch sử của gia tộc.Kể cả hiện giờ Ninh Triều Thiên chỉ là thân luân hồi và mới khôi phục trí nhớ.Nhưng vẫn là Ninh Triều Thiên năm nào.Là cường giả võ đạo vô cùng mạnh dùng nắm đấm trấn áp vô tận, càn quét hư không, đặt chân đến Võ Đạo Ngục.Và cũng chính là sư tôn của bọn họ.Tất nhiên, bọn họ sẽ có chút oán trách.Bởi vì ba người họ đều ưu tú đến mức khiến người khác nghe thấy tên là sợ hãi?Nhưng họ chỉ là đệ tử danh nghĩa của sư tôn.Họ có nằm mơ cũng muốn trở thành đệ tử thật sự của Ninh Triều Thiên, cũng chỉ nằm mơ thôi chứ không có cơ hội.Thật không ngờ sư tôn đã có một đệ tử, chỉ có một đệ tử cuối cùng duy nhất tên là Tô Minh.Mặc dù họ đều biết về những sự tích của Tô Minh, quả thật cũng khó tin về sự yêu nghiệt của Tô Minh.Nhưng họ cũng rất yêu nghiệt, tự cho rằng mình không thua kém Tô Minh…Kể cả là Tô Minh giỏi nhất là chiến đấu vượt cảnh giới, họ cũng có thể.Kể cả Tô Minh có những chiêu bài, họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn.Dù sao thì cấp bậc võ đạo trong nền văn minh xương cũng chỉ có thế, cũng chỉ là nền văn minh cấp một mà thôi.Mặc dù ba người họ cũng chỉ đên từ nền văn minh cấp hai nhưng về bản chất võ đạo thì nền văn minh cấp hai còn cao hơn nền văn minh cấp một mười lần, căn bản là không cùng đẳng cấp.Thật sự không thể so sánh được, vì vậy thật sự không hiểu sư tôn nghĩ gì?Trước đó, họ nhận được tin là sư tôn có đệ từ cuối cùng, hơn nữa người này còn ở trong nền văn minh cấp một thì họ đều rất sốc, dường như mấy ngày đều chưa hoàn hồn….“Tô Minh không nên đường đột đến Thái Nhất thần quốc như thế”,Ninh Triều Thiên nói, giọng nói yên tĩnh nhưng có chút lo lắng: “Nhiếp Thanh cầm không hề đơn giản!”“Sư tôn! Có cần con đi ngăn cản sư đệ không?”, người con trai có thân hình cao to, lên tiếng nói.“Không cần đâu! Nhiếp Thanh Cầm không đơn giản nhưng Tô Minhcũng không đơn giản, ngộ nhỡ tạo nên kỳ tích thì sao?” Ninh Triều Thiên lắc đầu, trong đôi mắt già nua là sự mong đợi và tự hào.Sau đó, ba người trè tuổi đặc biệt là cô gái đều với vẻ cạn lời.Chịu rồi!Rốt cuộc sư tôn coi trọng và tin Tô Minh đến mức nào? Tin tưởng mù quáng như thê sao?Họ có chút hiểu biết về Nhiếp Thanh cầm.Chính vì hiểu nên họ có thể chắc chắn, Tô Minh đến Thái Nhất thần quốc đấu với Nhiếp Thanh cầm, đấu bằng niềm tin à?Cách nhau một trời một vực đó, căn bản là không có cơ hội chiến thắng?Sư tôn không ngăn cản Tô Minh… Đúng là điên rồi.sư tôn cũng nuông chiều đệ tử cuối cùng này quá chăng?Ba người cảm thấy đố kỵ cực độ,đặc biệt là cô gái, bĩu môi tỏ vẻ bất bình.“Hự! sư tôn! ĐỢi đến khi đồ đệ yêu quý của người bị đánh chết ở Thái Nhất thần quốc thì người đừng bảo chúng con đến cứu nhé!” cô gái hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn.Cô gái đó tên là Hữu cầm Bảo Bảo, một họ rất đặc biệt, họ ‘Hữu cầm’ cái tên cũng đặc biệt ‘Bảo Bảo’..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt ông lão già nua, sắc mặt cũng vậy.Nêu như Tô Minh ở đây thì nhất định sẽ kinh hãi hô lên: “ông già!”Chính là Ninh Triều Thiên!Bên cạnh Ninh Triều Thiên có ba người trè tuổi.Người thứ nhất có một tai, thân hình cao to, hơi thô, nhưng từng hơi thở của người này khiến quy luật hư không và quy luật hắc ám ở hư không xung quanh đều run rẩy mà không dám đến gần.Người trè tuổi này chỉ hơn 8000 tuổi nhưng đã ở cấp bậc Đại Đê thượng vị năm chuyển.Nếu đặt ở học viện Hỗn Độn thì cũng thuộc vào hàng đẳng cấp rồi.Người thứ hai mặc bộ đồ màu đen, tay cầm xích sắt cũng màu đen.Một đầu xích sắt nắm trong tay, đầu còn lại quấn ở trên nắm đấm.Người trè tuổi này cũng 8000 tuổi, da thịt toàn thân như bị bệnh, dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên trên da, màu đen kéo dài, màu tím gỢn sóng.Khí tức của người con trai này rất lạnh lùng, ánh mắt như hố sâu, lạnh lùng như cỗ máy.Người con trai nàyđang ở cấp bậc Đại Đê thượng vị sáu chuyển.Tại đây có hình ảnhTất nhiên, cảm xúc này nhằm vào Tô Minh chứkhông phải nhằm vào Ninh Triều Thiên.Mặc dù họ chỉ là đệ tử trên danh nghĩa nhưng vẫn vô cùng kính trọng Ninh Triều Thiên.Phải biết rằng, Ninh Triều Thiên là người đầu tiên vào được tầng thứ 10 của Võ Đạo Ngục trong lịch sử của gia tộc.Kể cả hiện giờ Ninh Triều Thiên chỉ là thân luân hồi và mới khôi phục trí nhớ.Nhưng vẫn là Ninh Triều Thiên năm nào.Là cường giả võ đạo vô cùng mạnh dùng nắm đấm trấn áp vô tận, càn quét hư không, đặt chân đến Võ Đạo Ngục.Và cũng chính là sư tôn của bọn họ.Tất nhiên, bọn họ sẽ có chút oán trách.Bởi vì ba người họ đều ưu tú đến mức khiến người khác nghe thấy tên là sợ hãi?Nhưng họ chỉ là đệ tử danh nghĩa của sư tôn.Họ có nằm mơ cũng muốn trở thành đệ tử thật sự của Ninh Triều Thiên, cũng chỉ nằm mơ thôi chứ không có cơ hội.Thật không ngờ sư tôn đã có một đệ tử, chỉ có một đệ tử cuối cùng duy nhất tên là Tô Minh.Mặc dù họ đều biết về những sự tích của Tô Minh, quả thật cũng khó tin về sự yêu nghiệt của Tô Minh.Nhưng họ cũng rất yêu nghiệt, tự cho rằng mình không thua kém Tô Minh…Kể cả là Tô Minh giỏi nhất là chiến đấu vượt cảnh giới, họ cũng có thể.Kể cả Tô Minh có những chiêu bài, họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn.Dù sao thì cấp bậc võ đạo trong nền văn minh xương cũng chỉ có thế, cũng chỉ là nền văn minh cấp một mà thôi.Mặc dù ba người họ cũng chỉ đên từ nền văn minh cấp hai nhưng về bản chất võ đạo thì nền văn minh cấp hai còn cao hơn nền văn minh cấp một mười lần, căn bản là không cùng đẳng cấp.Thật sự không thể so sánh được, vì vậy thật sự không hiểu sư tôn nghĩ gì?Trước đó, họ nhận được tin là sư tôn có đệ từ cuối cùng, hơn nữa người này còn ở trong nền văn minh cấp một thì họ đều rất sốc, dường như mấy ngày đều chưa hoàn hồn….“Tô Minh không nên đường đột đến Thái Nhất thần quốc như thế”,Ninh Triều Thiên nói, giọng nói yên tĩnh nhưng có chút lo lắng: “Nhiếp Thanh cầm không hề đơn giản!”“Sư tôn! Có cần con đi ngăn cản sư đệ không?”, người con trai có thân hình cao to, lên tiếng nói.“Không cần đâu! Nhiếp Thanh Cầm không đơn giản nhưng Tô Minhcũng không đơn giản, ngộ nhỡ tạo nên kỳ tích thì sao?” Ninh Triều Thiên lắc đầu, trong đôi mắt già nua là sự mong đợi và tự hào.Sau đó, ba người trè tuổi đặc biệt là cô gái đều với vẻ cạn lời.Chịu rồi!Rốt cuộc sư tôn coi trọng và tin Tô Minh đến mức nào? Tin tưởng mù quáng như thê sao?Họ có chút hiểu biết về Nhiếp Thanh cầm.Chính vì hiểu nên họ có thể chắc chắn, Tô Minh đến Thái Nhất thần quốc đấu với Nhiếp Thanh cầm, đấu bằng niềm tin à?Cách nhau một trời một vực đó, căn bản là không có cơ hội chiến thắng?Sư tôn không ngăn cản Tô Minh… Đúng là điên rồi.sư tôn cũng nuông chiều đệ tử cuối cùng này quá chăng?Ba người cảm thấy đố kỵ cực độ,đặc biệt là cô gái, bĩu môi tỏ vẻ bất bình.“Hự! sư tôn! ĐỢi đến khi đồ đệ yêu quý của người bị đánh chết ở Thái Nhất thần quốc thì người đừng bảo chúng con đến cứu nhé!” cô gái hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn.Cô gái đó tên là Hữu cầm Bảo Bảo, một họ rất đặc biệt, họ ‘Hữu cầm’ cái tên cũng đặc biệt ‘Bảo Bảo’..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt ông lão già nua, sắc mặt cũng vậy.Nêu như Tô Minh ở đây thì nhất định sẽ kinh hãi hô lên: “ông già!”Chính là Ninh Triều Thiên!Bên cạnh Ninh Triều Thiên có ba người trè tuổi.Người thứ nhất có một tai, thân hình cao to, hơi thô, nhưng từng hơi thở của người này khiến quy luật hư không và quy luật hắc ám ở hư không xung quanh đều run rẩy mà không dám đến gần.Người trè tuổi này chỉ hơn 8000 tuổi nhưng đã ở cấp bậc Đại Đê thượng vị năm chuyển.Nếu đặt ở học viện Hỗn Độn thì cũng thuộc vào hàng đẳng cấp rồi.Người thứ hai mặc bộ đồ màu đen, tay cầm xích sắt cũng màu đen.Một đầu xích sắt nắm trong tay, đầu còn lại quấn ở trên nắm đấm.Người trè tuổi này cũng 8000 tuổi, da thịt toàn thân như bị bệnh, dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên trên da, màu đen kéo dài, màu tím gỢn sóng.Khí tức của người con trai này rất lạnh lùng, ánh mắt như hố sâu, lạnh lùng như cỗ máy.Người con trai nàyđang ở cấp bậc Đại Đê thượng vị sáu chuyển.Tại đây có hình ảnhTất nhiên, cảm xúc này nhằm vào Tô Minh chứkhông phải nhằm vào Ninh Triều Thiên.Mặc dù họ chỉ là đệ tử trên danh nghĩa nhưng vẫn vô cùng kính trọng Ninh Triều Thiên.Phải biết rằng, Ninh Triều Thiên là người đầu tiên vào được tầng thứ 10 của Võ Đạo Ngục trong lịch sử của gia tộc.Kể cả hiện giờ Ninh Triều Thiên chỉ là thân luân hồi và mới khôi phục trí nhớ.Nhưng vẫn là Ninh Triều Thiên năm nào.Là cường giả võ đạo vô cùng mạnh dùng nắm đấm trấn áp vô tận, càn quét hư không, đặt chân đến Võ Đạo Ngục.Và cũng chính là sư tôn của bọn họ.Tất nhiên, bọn họ sẽ có chút oán trách.Bởi vì ba người họ đều ưu tú đến mức khiến người khác nghe thấy tên là sợ hãi?Nhưng họ chỉ là đệ tử danh nghĩa của sư tôn.Họ có nằm mơ cũng muốn trở thành đệ tử thật sự của Ninh Triều Thiên, cũng chỉ nằm mơ thôi chứ không có cơ hội.Thật không ngờ sư tôn đã có một đệ tử, chỉ có một đệ tử cuối cùng duy nhất tên là Tô Minh.Mặc dù họ đều biết về những sự tích của Tô Minh, quả thật cũng khó tin về sự yêu nghiệt của Tô Minh.Nhưng họ cũng rất yêu nghiệt, tự cho rằng mình không thua kém Tô Minh…Kể cả là Tô Minh giỏi nhất là chiến đấu vượt cảnh giới, họ cũng có thể.Kể cả Tô Minh có những chiêu bài, họ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn.Dù sao thì cấp bậc võ đạo trong nền văn minh xương cũng chỉ có thế, cũng chỉ là nền văn minh cấp một mà thôi.Mặc dù ba người họ cũng chỉ đên từ nền văn minh cấp hai nhưng về bản chất võ đạo thì nền văn minh cấp hai còn cao hơn nền văn minh cấp một mười lần, căn bản là không cùng đẳng cấp.Thật sự không thể so sánh được, vì vậy thật sự không hiểu sư tôn nghĩ gì?Trước đó, họ nhận được tin là sư tôn có đệ từ cuối cùng, hơn nữa người này còn ở trong nền văn minh cấp một thì họ đều rất sốc, dường như mấy ngày đều chưa hoàn hồn….“Tô Minh không nên đường đột đến Thái Nhất thần quốc như thế”,Ninh Triều Thiên nói, giọng nói yên tĩnh nhưng có chút lo lắng: “Nhiếp Thanh cầm không hề đơn giản!”“Sư tôn! Có cần con đi ngăn cản sư đệ không?”, người con trai có thân hình cao to, lên tiếng nói.“Không cần đâu! Nhiếp Thanh Cầm không đơn giản nhưng Tô Minhcũng không đơn giản, ngộ nhỡ tạo nên kỳ tích thì sao?” Ninh Triều Thiên lắc đầu, trong đôi mắt già nua là sự mong đợi và tự hào.Sau đó, ba người trè tuổi đặc biệt là cô gái đều với vẻ cạn lời.Chịu rồi!Rốt cuộc sư tôn coi trọng và tin Tô Minh đến mức nào? Tin tưởng mù quáng như thê sao?Họ có chút hiểu biết về Nhiếp Thanh cầm.Chính vì hiểu nên họ có thể chắc chắn, Tô Minh đến Thái Nhất thần quốc đấu với Nhiếp Thanh cầm, đấu bằng niềm tin à?Cách nhau một trời một vực đó, căn bản là không có cơ hội chiến thắng?Sư tôn không ngăn cản Tô Minh… Đúng là điên rồi.sư tôn cũng nuông chiều đệ tử cuối cùng này quá chăng?Ba người cảm thấy đố kỵ cực độ,đặc biệt là cô gái, bĩu môi tỏ vẻ bất bình.“Hự! sư tôn! ĐỢi đến khi đồ đệ yêu quý của người bị đánh chết ở Thái Nhất thần quốc thì người đừng bảo chúng con đến cứu nhé!” cô gái hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn.Cô gái đó tên là Hữu cầm Bảo Bảo, một họ rất đặc biệt, họ ‘Hữu cầm’ cái tên cũng đặc biệt ‘Bảo Bảo’..