Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1399: Chương 1399

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là phụ hoàng của bà ta, chủ nhân của Thái Nhất thần quốc thì khi gặp phải bốn người này cũng phải chào một tiếng tiền bối đấy chứ? Sao họ lại nghe theo lời của Nhiếp Thành cầm?“Bốn người họ đều là Đại Đê thượng vị sao? Và còn là Đại Đêthượng vị bốn lần chuyển nữa hả?”.Tiếp đó, Phong Vũ Vân lại càng kinh ngạc hơn, vì theo như cô ta được biết, các cao thủ trong top ba mươi trên bảng lão quái cũng chỉ đến cấp Đại Đế trung vị thôi, hoàn toàn không thể đạt đến Đại Đê thượng vị được.“Vì vậy, hoàng hậu tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho các người màn phát sóng trực tiếp.Như vậy thì mấy ngàn tỷ, mấy chục ngàn tỷ tu giả võ đạo của các thê lực khác, các tầng khác của Hỗn Độn đều có thể tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ anh dũng của cậu Tô”, Nhiếp Thanh cầm chớp mắt và nói tiếp.Thái Nhất thần quốc ẩn mình bao năm thì Nhiếp Thanh cầm bà ta cũng ẩn mình bấy nhiêu năm.Đã đến lúc thể hiện sự đáng sợ thật sự của mình rồi.Cục diện lớn ngày hôm nay không chỉ là chuẩn bị cho Tô Minh.Một TôMinh nhỏ bé vẫn chưa đáng để chuẩn bị trận thế như vậy.Đấy là chuẩn bị cho cả giới Hỗn Độn.Khiến cả Hỗn Độn phải khiếp sợ.Hỗn Độn đã quá loạn, quá rối ren, không đoàn kết một chút nào cả, sau khi gi3t ch3t được Tô Minh thì có thể dựa vào uy thế lần này để thâu tóm, sáp nhập những thê lực khác.“Vậy cũng tốt!”, Tô Minh không quá để bụng.“Cậu Tô, tôi là Viên Đại!”.Tiếp đó, trước sự chứng kiến của hàng ngàn vạn người, trong không khí kỳ lạ và im lặng đến lạnh người, một trong bốn người của bốn lão Viên Nha đang vây quanh Tô Minh đã chắp tay chào, trên tay còn xuất hiện thêm một loại binh khí, đó là một cây kéo.Cây kéo màu vàng đen đầy vè thần thánh, ánh sáng kiếm sắc bén và đángsợ.Là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa còn không phải là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường.Đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là trên cây kéo này lại có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng.Dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng chỉ có thể đến từ binh khí Vĩnh Hằng.Giống như sự chúc phúc mà binh khí Vĩnh Hằng đích thân dành tặng vậy.Đối với một binh khí thuộc cấp Chí Bảo Hỗn Độn thì như thế chẳng khác gì được tăng giá trị, nâng cao đẳng cấp.Nói đơn giản thì Chí Bảo Hỗn Độn mà có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng thì đại khái có thể phát huy được một chút uy lực thật sự của binh khí Vĩnh Hằng.“Cậu Tô, tôi là Viên Nhị!”“Cậu Tô, tôi là Viên Tam!”“Cậu Tô, tôi là Viên Tứ!”Tiếp đó, mấy ông lão còn lại cũng chắp tay chào, nở nụ cười vừa phải, đầy nguy hiểm, trong tay ba người họ cũng đều xuất hiện binh khí.Viên Nhị cầm kiếm, Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, và cũng có dấu tích xoáy Vĩnh Hằng.Viên Tam thì cầm đao, cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích vòng xoáy Vĩnh Hằng.Viên Tứ cầm một con dao găm, cũng giống như vậy, là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích của xoáy Vĩnh Hằng.Lúc này, bốn binh khí đều được lấy ra, vây chặt lấy Tô Minh.Đừng nói đến Tô Minh, cả đạo trường rộng lớn đều như muốn vỡ tan, muốn đổ sập vì không chịu nổi áp lực.Hàng tỷ người xem ở đó ai cũng mặt mày tái mét, vô cùng kinh sợ.“Nhiếp Thanh cầm, bà quá đáng rồi đấy!”, Tống Xạ Sơn đứng giữa hư không đã lên tiếng, ông ta nổi giận, sắc mặt cực kì tệ.Bốn lão Viên Nha ra tay là đã quá đáng lắm rồi.Tại đây có hình ảnh.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù là phụ hoàng của bà ta, chủ nhân của Thái Nhất thần quốc thì khi gặp phải bốn người này cũng phải chào một tiếng tiền bối đấy chứ? Sao họ lại nghe theo lời của Nhiếp Thành cầm?

“Bốn người họ đều là Đại Đê thượng vị sao? Và còn là Đại Đê

thượng vị bốn lần chuyển nữa hả?”.

Tiếp đó, Phong Vũ Vân lại càng kinh ngạc hơn, vì theo như cô ta được biết, các cao thủ trong top ba mươi trên bảng lão quái cũng chỉ đến cấp Đại Đế trung vị thôi, hoàn toàn không thể đạt đến Đại Đê thượng vị được.

“Vì vậy, hoàng hậu tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho các người màn phát sóng trực tiếp.

Như vậy thì mấy ngàn tỷ, mấy chục ngàn tỷ tu giả võ đạo của các thê lực khác, các tầng khác của Hỗn Độn đều có thể tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ anh dũng của cậu Tô”, Nhiếp Thanh cầm chớp mắt và nói tiếp.

Thái Nhất thần quốc ẩn mình bao năm thì Nhiếp Thanh cầm bà ta cũng ẩn mình bấy nhiêu năm.

Đã đến lúc thể hiện sự đáng sợ thật sự của mình rồi.

Cục diện lớn ngày hôm nay không chỉ là chuẩn bị cho Tô Minh.

Một Tô

Minh nhỏ bé vẫn chưa đáng để chuẩn bị trận thế như vậy.

Đấy là chuẩn bị cho cả giới Hỗn Độn.

Khiến cả Hỗn Độn phải khiếp sợ.

Hỗn Độn đã quá loạn, quá rối ren, không đoàn kết một chút nào cả, sau khi gi3t ch3t được Tô Minh thì có thể dựa vào uy thế lần này để thâu tóm, sáp nhập những thê lực khác.

“Vậy cũng tốt!”, Tô Minh không quá để bụng.

“Cậu Tô, tôi là Viên Đại!”.

Tiếp đó, trước sự chứng kiến của hàng ngàn vạn người, trong không khí kỳ lạ và im lặng đến lạnh người, một trong bốn người của bốn lão Viên Nha đang vây quanh Tô Minh đã chắp tay chào, trên tay còn xuất hiện thêm một loại binh khí, đó là một cây kéo.

Cây kéo màu vàng đen đầy vè thần thánh, ánh sáng kiếm sắc bén và đáng

sợ.

Là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa còn không phải là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường.

Đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là trên cây kéo này lại có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng.

Dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng chỉ có thể đến từ binh khí Vĩnh Hằng.

Giống như sự chúc phúc mà binh khí Vĩnh Hằng đích thân dành tặng vậy.

Đối với một binh khí thuộc cấp Chí Bảo Hỗn Độn thì như thế chẳng khác gì được tăng giá trị, nâng cao đẳng cấp.

Nói đơn giản thì Chí Bảo Hỗn Độn mà có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng thì đại khái có thể phát huy được một chút uy lực thật sự của binh khí Vĩnh Hằng.

“Cậu Tô, tôi là Viên Nhị!”

“Cậu Tô, tôi là Viên Tam!”

“Cậu Tô, tôi là Viên Tứ!”

Tiếp đó, mấy ông lão còn lại cũng chắp tay chào, nở nụ cười vừa phải, đầy nguy hiểm, trong tay ba người họ cũng đều xuất hiện binh khí.

Viên Nhị cầm kiếm, Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, và cũng có dấu tích xoáy Vĩnh Hằng.

Viên Tam thì cầm đao, cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích vòng xoáy Vĩnh Hằng.

Viên Tứ cầm một con dao găm, cũng giống như vậy, là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích của xoáy Vĩnh Hằng.

Lúc này, bốn binh khí đều được lấy ra, vây chặt lấy Tô Minh.

Đừng nói đến Tô Minh, cả đạo trường rộng lớn đều như muốn vỡ tan, muốn đổ sập vì không chịu nổi áp lực.

Hàng tỷ người xem ở đó ai cũng mặt mày tái mét, vô cùng kinh sợ.

“Nhiếp Thanh cầm, bà quá đáng rồi đấy!”, Tống Xạ Sơn đứng giữa hư không đã lên tiếng, ông ta nổi giận, sắc mặt cực kì tệ.

Bốn lão Viên Nha ra tay là đã quá đáng lắm rồi.

Tại đây có hình ảnh

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là phụ hoàng của bà ta, chủ nhân của Thái Nhất thần quốc thì khi gặp phải bốn người này cũng phải chào một tiếng tiền bối đấy chứ? Sao họ lại nghe theo lời của Nhiếp Thành cầm?“Bốn người họ đều là Đại Đê thượng vị sao? Và còn là Đại Đêthượng vị bốn lần chuyển nữa hả?”.Tiếp đó, Phong Vũ Vân lại càng kinh ngạc hơn, vì theo như cô ta được biết, các cao thủ trong top ba mươi trên bảng lão quái cũng chỉ đến cấp Đại Đế trung vị thôi, hoàn toàn không thể đạt đến Đại Đê thượng vị được.“Vì vậy, hoàng hậu tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho các người màn phát sóng trực tiếp.Như vậy thì mấy ngàn tỷ, mấy chục ngàn tỷ tu giả võ đạo của các thê lực khác, các tầng khác của Hỗn Độn đều có thể tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ anh dũng của cậu Tô”, Nhiếp Thanh cầm chớp mắt và nói tiếp.Thái Nhất thần quốc ẩn mình bao năm thì Nhiếp Thanh cầm bà ta cũng ẩn mình bấy nhiêu năm.Đã đến lúc thể hiện sự đáng sợ thật sự của mình rồi.Cục diện lớn ngày hôm nay không chỉ là chuẩn bị cho Tô Minh.Một TôMinh nhỏ bé vẫn chưa đáng để chuẩn bị trận thế như vậy.Đấy là chuẩn bị cho cả giới Hỗn Độn.Khiến cả Hỗn Độn phải khiếp sợ.Hỗn Độn đã quá loạn, quá rối ren, không đoàn kết một chút nào cả, sau khi gi3t ch3t được Tô Minh thì có thể dựa vào uy thế lần này để thâu tóm, sáp nhập những thê lực khác.“Vậy cũng tốt!”, Tô Minh không quá để bụng.“Cậu Tô, tôi là Viên Đại!”.Tiếp đó, trước sự chứng kiến của hàng ngàn vạn người, trong không khí kỳ lạ và im lặng đến lạnh người, một trong bốn người của bốn lão Viên Nha đang vây quanh Tô Minh đã chắp tay chào, trên tay còn xuất hiện thêm một loại binh khí, đó là một cây kéo.Cây kéo màu vàng đen đầy vè thần thánh, ánh sáng kiếm sắc bén và đángsợ.Là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa còn không phải là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường.Đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là trên cây kéo này lại có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng.Dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng chỉ có thể đến từ binh khí Vĩnh Hằng.Giống như sự chúc phúc mà binh khí Vĩnh Hằng đích thân dành tặng vậy.Đối với một binh khí thuộc cấp Chí Bảo Hỗn Độn thì như thế chẳng khác gì được tăng giá trị, nâng cao đẳng cấp.Nói đơn giản thì Chí Bảo Hỗn Độn mà có dấu tích của vòng xoáy Vĩnh Hằng thì đại khái có thể phát huy được một chút uy lực thật sự của binh khí Vĩnh Hằng.“Cậu Tô, tôi là Viên Nhị!”“Cậu Tô, tôi là Viên Tam!”“Cậu Tô, tôi là Viên Tứ!”Tiếp đó, mấy ông lão còn lại cũng chắp tay chào, nở nụ cười vừa phải, đầy nguy hiểm, trong tay ba người họ cũng đều xuất hiện binh khí.Viên Nhị cầm kiếm, Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, và cũng có dấu tích xoáy Vĩnh Hằng.Viên Tam thì cầm đao, cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích vòng xoáy Vĩnh Hằng.Viên Tứ cầm một con dao găm, cũng giống như vậy, là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và cũng có dấu tích của xoáy Vĩnh Hằng.Lúc này, bốn binh khí đều được lấy ra, vây chặt lấy Tô Minh.Đừng nói đến Tô Minh, cả đạo trường rộng lớn đều như muốn vỡ tan, muốn đổ sập vì không chịu nổi áp lực.Hàng tỷ người xem ở đó ai cũng mặt mày tái mét, vô cùng kinh sợ.“Nhiếp Thanh cầm, bà quá đáng rồi đấy!”, Tống Xạ Sơn đứng giữa hư không đã lên tiếng, ông ta nổi giận, sắc mặt cực kì tệ.Bốn lão Viên Nha ra tay là đã quá đáng lắm rồi.Tại đây có hình ảnh.

Chương 1399: Chương 1399