Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1405: Chương 1405

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thê mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ,vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh cầm uy hiếp thê nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.“Chuyện này không do bà quyết định!” Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.Dù sao thì lúc này Tống Xạ sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.Ông ta vô cùng kinh ngạc!Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? ông ta thật sự thấy kinh hãi.Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạngđều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ sơn trong đó.Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển.Nhưng nào ngờ…Không phải!Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!Ần mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.“Sư tôn! Chuyện gì thê này?”, giọng nói của Hữu cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khócđến nơi.Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được.Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó.Quá đỗi khủng khiếp!Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.Cát Tề và Vân sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi.Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.ờ thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này.Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chếtbà lão Quỷ Sha.Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển.Đừng thấy cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi.Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực.Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?Tống Xạ sơn cũng như thế.Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lãoQuỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.Tại đây có hình ảnh.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thê mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.

“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ,

vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh cầm uy hiếp thê nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.

“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.

“Chuyện này không do bà quyết định!” Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.

Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.

Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.

Dù sao thì lúc này Tống Xạ sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.

Ông ta vô cùng kinh ngạc!

Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? ông ta thật sự thấy kinh hãi.

Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạng

đều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.

Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?

Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ sơn trong đó.

Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển.

Nhưng nào ngờ…

Không phải!

Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!

Ần mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!

Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.

“Sư tôn! Chuyện gì thê này?”, giọng nói của Hữu cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”

Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khóc

đến nơi.

Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được.

Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó.

Quá đỗi khủng khiếp!

Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.

Cát Tề và Vân sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.

“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi.

Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.

Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.

ờ thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này.

Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chết

bà lão Quỷ Sha.

Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.

Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển.

Đừng thấy cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi.

Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực.

Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.

Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.

Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?

Tống Xạ sơn cũng như thế.

Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lão

Quỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.

Tại đây có hình ảnh

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thê mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ,vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh cầm uy hiếp thê nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.“Chuyện này không do bà quyết định!” Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.Dù sao thì lúc này Tống Xạ sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.Ông ta vô cùng kinh ngạc!Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? ông ta thật sự thấy kinh hãi.Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạngđều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ sơn trong đó.Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển.Nhưng nào ngờ…Không phải!Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!Ần mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.“Sư tôn! Chuyện gì thê này?”, giọng nói của Hữu cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khócđến nơi.Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được.Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó.Quá đỗi khủng khiếp!Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.Cát Tề và Vân sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi.Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.ờ thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này.Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chếtbà lão Quỷ Sha.Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển.Đừng thấy cấp bậc Đại Đê thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi.Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực.Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?Tống Xạ sơn cũng như thế.Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lãoQuỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.Tại đây có hình ảnh.

Chương 1405: Chương 1405