Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1409: Chương 1409
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần gi3t ch3t Nhiếp Thanh cầm thì sẽ biết được nhỉ?Lúc này.“Cậu…”, Nhiếp Thanh cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.Nhiếp Thanh cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?Bà ta phải sống đã.Phải tự cứu lấy mình.Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.Tại đây có hình ảnhTrong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên vẫn một cái.“Hí…”Kiếm quang Thiên vẫn chuyển động.Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liênquan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi…Tia sáng phát ra từ Thiên vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh cầm.Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi, cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…Kể cả bản thân Nhiếp Thanh cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.Nhưng không có sự tuyệt vọng.Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!Đúng lúc này.“Vù…”Khí tức của Nhiếp Thanh cầm đột ngột bắt đầu dao động.Không hề có dấu hiệu báo trước.Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.Nhất thời.Bầu không khí mở rộng.Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đê trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đê thượng vị bậc chin vẫn tiếp tục tăng..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần gi3t ch3t Nhiếp Thanh cầm thì sẽ biết được nhỉ?Lúc này.“Cậu…”, Nhiếp Thanh cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.Nhiếp Thanh cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?Bà ta phải sống đã.Phải tự cứu lấy mình.Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.Tại đây có hình ảnhTrong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên vẫn một cái.“Hí…”Kiếm quang Thiên vẫn chuyển động.Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liênquan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi…Tia sáng phát ra từ Thiên vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh cầm.Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi, cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…Kể cả bản thân Nhiếp Thanh cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.Nhưng không có sự tuyệt vọng.Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!Đúng lúc này.“Vù…”Khí tức của Nhiếp Thanh cầm đột ngột bắt đầu dao động.Không hề có dấu hiệu báo trước.Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.Nhất thời.Bầu không khí mở rộng.Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đê trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đê thượng vị bậc chin vẫn tiếp tục tăng..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần gi3t ch3t Nhiếp Thanh cầm thì sẽ biết được nhỉ?Lúc này.“Cậu…”, Nhiếp Thanh cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.Nhiếp Thanh cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?Bà ta phải sống đã.Phải tự cứu lấy mình.Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.Tại đây có hình ảnhTrong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên vẫn một cái.“Hí…”Kiếm quang Thiên vẫn chuyển động.Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liênquan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi…Tia sáng phát ra từ Thiên vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh cầm.Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi, cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…Kể cả bản thân Nhiếp Thanh cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.Nhưng không có sự tuyệt vọng.Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!Đúng lúc này.“Vù…”Khí tức của Nhiếp Thanh cầm đột ngột bắt đầu dao động.Không hề có dấu hiệu báo trước.Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.Nhất thời.Bầu không khí mở rộng.Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đê trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đê thượng vị bậc chin vẫn tiếp tục tăng..