Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 105
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Anh đưa xe cho em gái em đi rồi, em đưa anh về nhà đi!” Mộ Phi quay đầu nhìn cô cười nói. “Tôi không rảnh.” “Vậy em đi đâu, anh đi cùng em đến đó.” Mộ Phi nói. “Anh…” Đường Tư Vũ hơi tức giận nhìn anh ta: “Xuống xe.” Mộ Phi thắt dây an toàn, vẻ mặt đã ngồi ổn định. Đường Y Y cầm chía khóa xe của Mộ Phi, nhưng cô lại nhìn Đường Tư Vũ lái một chiếc xe thể thao oai phong khí chất hơn, hơn nữa, người ngồi ở ghế phụ lại là Mộ Phi, trông như một nhân tình. Đường Tư Vũ nhìn Đường Y Y như muốn giết cô vậy, liền quay sang bên cạnh nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe.” “Đưa anh về nhà đi, xin em đó.” Mộ Phi chỉ yêu cầu mỗi việc này, dù sao anh cũng sẽ không xuống xe. Đường Tư Vũ cắn môi, đành khởi động xe, quay một vòng rồi lái xe về phía trước. “Mộ Phi…” Đường Y Y đứng chôn chân ở mặt đất, cô nhìn chiếc xe thể thao màu trắng của Mộ Phi, tức giận đến mức siết chặt bàn tay. Không có anh ở bên cạnh, chiếc xe dù có đắt đến cỡ nào cũng không hề có sức hấp dẫn đối với cô. Đường Tư Vũ chạy xe trên đường, Mộ Phi lại vô cùng thích thú ngắm nhìn nội thất của chiếc xe thể thao này. Chiếc xe thể thao này của Hình Liệt Hàn là chiếc duy nhất trên thế giới, thực sự không phải tầm thường, so về việc chơi xe thì anh ta đúng là hơn anh hẳn một bậc. Mặc dù anh có tiền, cũng có thể mua được, nhưng Hình Liệt Hàn đã mua hết bản quyền của chiếc xe này, vì vậy dù có tiền cũng không thể mua được, Ở trong xe, thứ sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất không phải nội thất của chiếc xe mà lại chính là người con gái đang lái xe bên cạnh anh, Cô có vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết, nhưng chiếc xe lại vô cùng khí chất, sự tương phản này càng làm nỗi bật lên sự mảnh mai, nhỏ nhắn của cô, khiến tim anh càng trở nên loạn nhịp. “Mộ Phi, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không? Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Đường Tư Vũ nhìn về phía trước, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua bên anh. Mộ Phi khẽ thở dài: “Anh cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng anh không làm được, em đã trở thành một người vô cùng có ý nghĩa trong cuộc đời anh.” Đường Tư Vũ cắn đôi môi đỏ mọng: “Đùng nói những thứ này nữa, giữa chúng ta chỉ còn quá khứ thôi.” “Anh biết, vì thế anh đang rất cố gắng có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh em mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.” “Nhưng anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi.” Đường Tư Vũ có chút tức giận. Mộ Phi đột nhiên cong môi cười: “Tư Vũ, anh vẫn còn chỗ đứng trong tim em đúng không?” Đường Tư Vũ sững sờ một chút, Mộ Phi vậy mà lại hiểu lầm ý của tôi, cô nói ảnh hưởng tức là anh ta đem lại phiền phức cho cô, chứ không phải là do anh ta xuất hiện. “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” “Vậy bây giờ trong tim em đang có ai? Hình Liệt Hàn à?” Trong giọng điệu của Mộ Phi rõ ràng có sự ghen tị và không vui, Đường Tư Vũ lại có chút phiền muộn, liên quan gì đến Hình Liệt Hàn? Người đàn ông bá đạo đó càng khiến người ta cảm thấy chán ghét. Mộ Phi thấy cô không nói gì cứ tưởng cô đang ngầm thừa nhận, ánh mắt lộ ra tia thất vọng. Trong chớp mắt, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc. 1 giờ 50 phút Đường Tư Vũ đi đến dưới nhà, cô nhìn tứ phía không thấy Hình Liệt hàn, liền nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe đi!” Lỡ như bị người đàn ông kia nhìn thấy Mộ Phi ngồi trên xe của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ rất tức giận. Đường Tư Vũ xuống xe, Mộ Phi cũng tự nhiên xuống theo, nhưng Đường Tư Vũ không hề phát hiện ra rằng ở bãi đậu xe đường chéo đối diện, một chiếc Porsche màu đỏ tạm thời đậu ở đó, trên ghế lái, một gương mặt u ám đã nhìn rõ tình hình ở phía đối diện. Vốn dĩ nhìn thấy xe của anh trở về, tâm trạng anh còn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Phi đi xuống từ ghế lái phụ, Hình Liệt Hàn chút nữa bị chọc cho tức chết. Người phụ nữa này lại dám cả gan để người đàn ông đó ngồi trên xe của anh? Ai cho cô ta cái quyền đấy? Đường Tư Vũ đang tìm kiếm bóng hình của Hình Liệt Hàn ở xung quang, sắp hai giờ, anh ta chắc sẽ không trở lại đó chứ? Lúc này, ở bãi đỗ xe bên cạnh truyền đến một tiếng cửa xe đóng sập một cái, Đường Tư Vũ bị dọa giất hết cả mình, ngước mắt lên nhìn qua đó, Cô nhìn thấy thân hình của Hình Liệt Hàn bước ra từ chiếc xe Porsche màu đỏ, mà chiếc xe đó chính là của cô. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuần tú lạnh lùng đến cùng cực của người đàn ông này, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng: lên, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy Mộ Phi đi ra từ xe của anh ta? Mà Mộ Phi cũng vẫn chưa đi, anh ta nhận ra chiếc xe của Đường Tư Vũ, nói như vậy, hai người họ đổi xe cho nhau? Kiểu hành động thân mật như thế này khiến anh vô cùng ghen tị. Hình Liệt Hàn nặng nề bước đến trước mặt Đường Tư Vũ và ném chiếc chìa khóa xe trong tay cho cô: “Trả cô này.”
“Anh đưa xe cho em gái em đi rồi, em đưa anh về nhà đi!” Mộ Phi quay đầu nhìn cô cười nói.
“Tôi không rảnh.”
“Vậy em đi đâu, anh đi cùng em đến đó.”
Mộ Phi nói.
“Anh…” Đường Tư Vũ hơi tức giận nhìn anh ta: “Xuống xe.”
Mộ Phi thắt dây an toàn, vẻ mặt đã ngồi ổn định.
Đường Y Y cầm chía khóa xe của Mộ Phi, nhưng cô lại nhìn Đường Tư Vũ lái một chiếc xe thể thao oai phong khí chất hơn, hơn nữa, người ngồi ở ghế phụ lại là Mộ Phi, trông như một nhân tình.
Đường Tư Vũ nhìn Đường Y Y như muốn giết cô vậy, liền quay sang bên cạnh nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe.”
“Đưa anh về nhà đi, xin em đó.” Mộ Phi chỉ yêu cầu mỗi việc này, dù sao anh cũng sẽ không xuống xe.
Đường Tư Vũ cắn môi, đành khởi động xe, quay một vòng rồi lái xe về phía trước.
“Mộ Phi…” Đường Y Y đứng chôn chân ở mặt đất, cô nhìn chiếc xe thể thao màu trắng của Mộ Phi, tức giận đến mức siết chặt bàn tay. Không có anh ở bên cạnh, chiếc xe dù có đắt đến cỡ nào cũng không hề có sức hấp dẫn đối với cô.
Đường Tư Vũ chạy xe trên đường, Mộ Phi lại vô cùng thích thú ngắm nhìn nội thất của chiếc xe thể thao này. Chiếc xe thể thao này của Hình Liệt Hàn là chiếc duy nhất trên thế giới, thực sự không phải tầm thường, so về việc chơi xe thì anh ta đúng là hơn anh hẳn một bậc.
Mặc dù anh có tiền, cũng có thể mua được, nhưng Hình Liệt Hàn đã mua hết bản quyền của chiếc xe này, vì vậy dù có tiền cũng không thể mua được, Ở trong xe, thứ sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất không phải nội thất của chiếc xe mà lại chính là người con gái đang lái xe bên cạnh anh, Cô có vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết, nhưng chiếc xe lại vô cùng khí chất, sự tương phản này càng làm nỗi bật lên sự mảnh mai, nhỏ nhắn của cô, khiến tim anh càng trở nên loạn nhịp.
“Mộ Phi, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không? Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Đường Tư Vũ nhìn về phía trước, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua bên anh.
Mộ Phi khẽ thở dài: “Anh cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng anh không làm được, em đã trở thành một người vô cùng có ý nghĩa trong cuộc đời anh.”
Đường Tư Vũ cắn đôi môi đỏ mọng: “Đùng nói những thứ này nữa, giữa chúng ta chỉ còn quá khứ thôi.”
“Anh biết, vì thế anh đang rất cố gắng có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh em mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
“Nhưng anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi.” Đường Tư Vũ có chút tức giận.
Mộ Phi đột nhiên cong môi cười: “Tư Vũ, anh vẫn còn chỗ đứng trong tim em đúng không?”
Đường Tư Vũ sững sờ một chút, Mộ Phi vậy mà lại hiểu lầm ý của tôi, cô nói ảnh hưởng tức là anh ta đem lại phiền phức cho cô, chứ không phải là do anh ta xuất hiện.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Vậy bây giờ trong tim em đang có ai?
Hình Liệt Hàn à?” Trong giọng điệu của Mộ Phi rõ ràng có sự ghen tị và không vui, Đường Tư Vũ lại có chút phiền muộn, liên quan gì đến Hình Liệt Hàn? Người đàn ông bá đạo đó càng khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Mộ Phi thấy cô không nói gì cứ tưởng cô đang ngầm thừa nhận, ánh mắt lộ ra tia thất vọng. Trong chớp mắt, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc.
1 giờ 50 phút Đường Tư Vũ đi đến dưới nhà, cô nhìn tứ phía không thấy Hình Liệt hàn, liền nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe đi!”
Lỡ như bị người đàn ông kia nhìn thấy Mộ Phi ngồi trên xe của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ rất tức giận.
Đường Tư Vũ xuống xe, Mộ Phi cũng tự nhiên xuống theo, nhưng Đường Tư Vũ không hề phát hiện ra rằng ở bãi đậu xe đường chéo đối diện, một chiếc Porsche màu đỏ tạm thời đậu ở đó, trên ghế lái, một gương mặt u ám đã nhìn rõ tình hình ở phía đối diện.
Vốn dĩ nhìn thấy xe của anh trở về, tâm trạng anh còn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Phi đi xuống từ ghế lái phụ, Hình Liệt Hàn chút nữa bị chọc cho tức chết. Người phụ nữa này lại dám cả gan để người đàn ông đó ngồi trên xe của anh? Ai cho cô ta cái quyền đấy?
Đường Tư Vũ đang tìm kiếm bóng hình của Hình Liệt Hàn ở xung quang, sắp hai giờ, anh ta chắc sẽ không trở lại đó chứ?
Lúc này, ở bãi đỗ xe bên cạnh truyền đến một tiếng cửa xe đóng sập một cái, Đường Tư Vũ bị dọa giất hết cả mình, ngước mắt lên nhìn qua đó, Cô nhìn thấy thân hình của Hình Liệt Hàn bước ra từ chiếc xe Porsche màu đỏ, mà chiếc xe đó chính là của cô.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuần tú lạnh lùng đến cùng cực của người đàn ông này, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng: lên, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy Mộ Phi đi ra từ xe của anh ta?
Mà Mộ Phi cũng vẫn chưa đi, anh ta nhận ra chiếc xe của Đường Tư Vũ, nói như vậy, hai người họ đổi xe cho nhau? Kiểu hành động thân mật như thế này khiến anh vô cùng ghen tị.
Hình Liệt Hàn nặng nề bước đến trước mặt Đường Tư Vũ và ném chiếc chìa khóa xe trong tay cho cô: “Trả cô này.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Anh đưa xe cho em gái em đi rồi, em đưa anh về nhà đi!” Mộ Phi quay đầu nhìn cô cười nói. “Tôi không rảnh.” “Vậy em đi đâu, anh đi cùng em đến đó.” Mộ Phi nói. “Anh…” Đường Tư Vũ hơi tức giận nhìn anh ta: “Xuống xe.” Mộ Phi thắt dây an toàn, vẻ mặt đã ngồi ổn định. Đường Y Y cầm chía khóa xe của Mộ Phi, nhưng cô lại nhìn Đường Tư Vũ lái một chiếc xe thể thao oai phong khí chất hơn, hơn nữa, người ngồi ở ghế phụ lại là Mộ Phi, trông như một nhân tình. Đường Tư Vũ nhìn Đường Y Y như muốn giết cô vậy, liền quay sang bên cạnh nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe.” “Đưa anh về nhà đi, xin em đó.” Mộ Phi chỉ yêu cầu mỗi việc này, dù sao anh cũng sẽ không xuống xe. Đường Tư Vũ cắn môi, đành khởi động xe, quay một vòng rồi lái xe về phía trước. “Mộ Phi…” Đường Y Y đứng chôn chân ở mặt đất, cô nhìn chiếc xe thể thao màu trắng của Mộ Phi, tức giận đến mức siết chặt bàn tay. Không có anh ở bên cạnh, chiếc xe dù có đắt đến cỡ nào cũng không hề có sức hấp dẫn đối với cô. Đường Tư Vũ chạy xe trên đường, Mộ Phi lại vô cùng thích thú ngắm nhìn nội thất của chiếc xe thể thao này. Chiếc xe thể thao này của Hình Liệt Hàn là chiếc duy nhất trên thế giới, thực sự không phải tầm thường, so về việc chơi xe thì anh ta đúng là hơn anh hẳn một bậc. Mặc dù anh có tiền, cũng có thể mua được, nhưng Hình Liệt Hàn đã mua hết bản quyền của chiếc xe này, vì vậy dù có tiền cũng không thể mua được, Ở trong xe, thứ sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất không phải nội thất của chiếc xe mà lại chính là người con gái đang lái xe bên cạnh anh, Cô có vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết, nhưng chiếc xe lại vô cùng khí chất, sự tương phản này càng làm nỗi bật lên sự mảnh mai, nhỏ nhắn của cô, khiến tim anh càng trở nên loạn nhịp. “Mộ Phi, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không? Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Đường Tư Vũ nhìn về phía trước, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua bên anh. Mộ Phi khẽ thở dài: “Anh cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng anh không làm được, em đã trở thành một người vô cùng có ý nghĩa trong cuộc đời anh.” Đường Tư Vũ cắn đôi môi đỏ mọng: “Đùng nói những thứ này nữa, giữa chúng ta chỉ còn quá khứ thôi.” “Anh biết, vì thế anh đang rất cố gắng có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh em mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.” “Nhưng anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi.” Đường Tư Vũ có chút tức giận. Mộ Phi đột nhiên cong môi cười: “Tư Vũ, anh vẫn còn chỗ đứng trong tim em đúng không?” Đường Tư Vũ sững sờ một chút, Mộ Phi vậy mà lại hiểu lầm ý của tôi, cô nói ảnh hưởng tức là anh ta đem lại phiền phức cho cô, chứ không phải là do anh ta xuất hiện. “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” “Vậy bây giờ trong tim em đang có ai? Hình Liệt Hàn à?” Trong giọng điệu của Mộ Phi rõ ràng có sự ghen tị và không vui, Đường Tư Vũ lại có chút phiền muộn, liên quan gì đến Hình Liệt Hàn? Người đàn ông bá đạo đó càng khiến người ta cảm thấy chán ghét. Mộ Phi thấy cô không nói gì cứ tưởng cô đang ngầm thừa nhận, ánh mắt lộ ra tia thất vọng. Trong chớp mắt, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc. 1 giờ 50 phút Đường Tư Vũ đi đến dưới nhà, cô nhìn tứ phía không thấy Hình Liệt hàn, liền nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe đi!” Lỡ như bị người đàn ông kia nhìn thấy Mộ Phi ngồi trên xe của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ rất tức giận. Đường Tư Vũ xuống xe, Mộ Phi cũng tự nhiên xuống theo, nhưng Đường Tư Vũ không hề phát hiện ra rằng ở bãi đậu xe đường chéo đối diện, một chiếc Porsche màu đỏ tạm thời đậu ở đó, trên ghế lái, một gương mặt u ám đã nhìn rõ tình hình ở phía đối diện. Vốn dĩ nhìn thấy xe của anh trở về, tâm trạng anh còn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Phi đi xuống từ ghế lái phụ, Hình Liệt Hàn chút nữa bị chọc cho tức chết. Người phụ nữa này lại dám cả gan để người đàn ông đó ngồi trên xe của anh? Ai cho cô ta cái quyền đấy? Đường Tư Vũ đang tìm kiếm bóng hình của Hình Liệt Hàn ở xung quang, sắp hai giờ, anh ta chắc sẽ không trở lại đó chứ? Lúc này, ở bãi đỗ xe bên cạnh truyền đến một tiếng cửa xe đóng sập một cái, Đường Tư Vũ bị dọa giất hết cả mình, ngước mắt lên nhìn qua đó, Cô nhìn thấy thân hình của Hình Liệt Hàn bước ra từ chiếc xe Porsche màu đỏ, mà chiếc xe đó chính là của cô. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuần tú lạnh lùng đến cùng cực của người đàn ông này, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng: lên, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy Mộ Phi đi ra từ xe của anh ta? Mà Mộ Phi cũng vẫn chưa đi, anh ta nhận ra chiếc xe của Đường Tư Vũ, nói như vậy, hai người họ đổi xe cho nhau? Kiểu hành động thân mật như thế này khiến anh vô cùng ghen tị. Hình Liệt Hàn nặng nề bước đến trước mặt Đường Tư Vũ và ném chiếc chìa khóa xe trong tay cho cô: “Trả cô này.”