Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 143
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Liệt Hàn cong môi cười thỏa mãn: “Được. Thành giao! Tôi sẽ lập tức liên hệ với người của tôi gỡ bỏ tin đó xuống. Nhưng em phải hứa với tôi sau này không được gặp anh ta nữa.” Đường Tư Vũ cũng không muốn gây thêm rắc rồi cho anh ta, gật đầu nói: “Được thôi. Nhưng nếu tôi có vô tình gặp ở buồi biểu diễn nào, giao lưu giữa bạn bè với nhau anh không được phép can thiệp”. “Cái này thì được. Tôi đang nói quan hệ cá nhân.” Hình Liệt Hàn đặc biệt nhấn mạnh, đồng thời bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, Mộ Phi em cũng ít gặp lại. Đường Tư Vũ cau mày: “Chuyện giữa tôi với Mộ Phi anh không được nhúng tay Vào. “Sao? Em vẫn còn tình xưa nghĩa cũ với anh ta à?” Sắc mặt Hình Liệt Hàn trầm xuống, có chút tức giận. Đường Tư Vũ không muốn dây dưa chuyện này nữa, cô tính không trả lời thay vào đó hỏi ngược lại anh: “Bây giờ anh gọi cho người của anh để gỡ bỏ chuyện của Kỳ Lương xuống trước, tôi ra ngoài đợi rồi ta cùng đi ăn. Tôi đặt bàn rồi.” Hình Liệt Hàn biết người phụ nữ này cũng không ngốc, anh cắn đôi môi mỏng nói: “Được rồi! Thấy em cũng nhiệt tình cầu xin tôi, tôi đâu thể không đáp ứng chứ?” Đường Tư Vũ đây cửa ra ngoài, Hình Liệt Hàn liền gọi điện cho bạn tốt Ôn Lệ Thâm bảo anh gỡ bỏ tin phong sát Kỳ Lương xuống, khôi phục lại công việc như bình thường, Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đồng ý. Gọi xong, Hình Liệt Hàn thu dọn đống tài liệu trên bàn, kêu Hàn Dương tới lấy rồi đi ra ngoài. Đường Tư Vũ đứng ở hành lang, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua bóng dáng của cô, hình bóng ấy khiến cô trở nên mờ ảo, đôi chân thon và trắng nốn càng trở nên quyền rũ. Cổ họng Hình Liệt Hàn có chút khô khốc, ngắm nhìn thân thể ấy, anh luôn cảm thấy một sức hút không thể chối từ. Anh bắt đầu thầm nghĩ sau khi ngủ cùng anh một tháng nhất định người phụ nữ này sẽ yêu anh. Không chừng nửa đêm còn sà vào lòng anh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Nghĩ tới chuyện này anh bỗng vui hẳn lên. Nghĩ tới 1 tháng nữa người phụ nữ này ăn ngủ cùng anh, anh luôn có một cảm giác mong chờ một điều gì đó mà không thể giải thích được. Đường Tư Vũ nhìn Hình Liệt Hàn đi tới, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, dáng người chuẩn như người mẫu đang đi catwalk, mặc sơ mi trắng giản dị, khí chất ngời ngời. Có điều, cho dù anh ta sở hữu ngoại hình tuyệt vời đó nhưng anh ta có một trái tim độc ác thì cũng chẳng có gì đáng mê hoặc. Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, Hình Liệt Hàn nhíu mày hỏi: “Đặt nhà hàng nào? Cô phải biết tôi sẽ không bao giờ đi ăn ở nhà hàng bình dân đâu. “Bữa cơm hôm nay tôi mời, nếu anh muốn chọn nhà hàng khác tôi không mời nữa.” Đường Tư Vũ nói rõ. Hình Liệt Hàn cau mày, người phụ nữ này quả là khó chiều. Thực sự mà nói, anh chưa gặp một người phụ nữ nào cứng nhắc như cô. “Được thôi! Tôi tin vào mắt nhìn của em.” Hình Liệt Hàn không muốn đôi co với cô. Đến bãi đỗ xe, Hình Liệt Hàn lái xe ra ngoài, Đường Tư Vũ ngồi cạnh chỉ đường đi tới nhà hàng. Chưa tới 10 phút là đến. Bước vào nhà hàng, nhìn cách bố trí lãng mạn Hình Liệt Hàn vô cùng hài lòng với sự lựa chọn này của cô. Đi vào phòng đã đặt riêng, Đường Tư Vũ cầm menu lật ra xem, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện đang uống một tách trà, hơi nheo mắt nhìn người con gái đối diện đang chọn món. Mái tóc dài đen mượt của cô rủ xuống bàn, hàng lông mày thanh tú, mang khí chất cổ điển. Nếu cô được sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một đại tiểu thư khiến người người muốn đến cầu hôn. Đường Tư Vũ gọi món xong, cảm nhận được ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm mình rất lâu khiến cô rất khó chịu, cô vươn tay tự nhiên hất mái tóc dài, ngẳắng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua bên đó: “Anh đang nhìn cái gì đấy?” Ánh mắt Hình Liệt Hàn không hề trốn tránh, cười nói: “Nhìn em.” Đường Tư Vũ không nhịn được hừ một tiếng: “Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?” “Tự tin quá đấy!” “Đương nhiên.” “Thảo nào cô lại có thói chăng hoa ong bướm như vậy. Lúc nào cũng có thể câu dẫn đàn ông.” Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra một tia nguy hiểm. Đường Tư Vũ nghe xong liền đưa tay lên má, nheo mắt nhìn: “Anh Hình à, có phải anh đang ghen không? Chẳng lẽ nào anh yêu tôi rồi?” Lúc này Đường Tư Vũ tràn đầy sức hấp dẫn, trái tim Hình Liệt Hàn bỗng nhiên rung động, không ngừng đập mạnh vì người phụ nữ này.
Hình Liệt Hàn cong môi cười thỏa mãn: “Được. Thành giao! Tôi sẽ lập tức liên hệ với người của tôi gỡ bỏ tin đó xuống.
Nhưng em phải hứa với tôi sau này không được gặp anh ta nữa.”
Đường Tư Vũ cũng không muốn gây thêm rắc rồi cho anh ta, gật đầu nói: “Được thôi.
Nhưng nếu tôi có vô tình gặp ở buồi biểu diễn nào, giao lưu giữa bạn bè với nhau anh không được phép can thiệp”.
“Cái này thì được. Tôi đang nói quan hệ cá nhân.” Hình Liệt Hàn đặc biệt nhấn mạnh, đồng thời bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, Mộ Phi em cũng ít gặp lại.
Đường Tư Vũ cau mày: “Chuyện giữa tôi với Mộ Phi anh không được nhúng tay Vào.
“Sao? Em vẫn còn tình xưa nghĩa cũ với anh ta à?” Sắc mặt Hình Liệt Hàn trầm xuống, có chút tức giận.
Đường Tư Vũ không muốn dây dưa chuyện này nữa, cô tính không trả lời thay vào đó hỏi ngược lại anh: “Bây giờ anh gọi cho người của anh để gỡ bỏ chuyện của Kỳ Lương xuống trước, tôi ra ngoài đợi rồi ta cùng đi ăn. Tôi đặt bàn rồi.”
Hình Liệt Hàn biết người phụ nữ này cũng không ngốc, anh cắn đôi môi mỏng nói: “Được rồi! Thấy em cũng nhiệt tình cầu xin tôi, tôi đâu thể không đáp ứng chứ?”
Đường Tư Vũ đây cửa ra ngoài, Hình Liệt Hàn liền gọi điện cho bạn tốt Ôn Lệ Thâm bảo anh gỡ bỏ tin phong sát Kỳ Lương xuống, khôi phục lại công việc như bình thường, Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đồng ý.
Gọi xong, Hình Liệt Hàn thu dọn đống tài liệu trên bàn, kêu Hàn Dương tới lấy rồi đi ra ngoài. Đường Tư Vũ đứng ở hành lang, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua bóng dáng của cô, hình bóng ấy khiến cô trở nên mờ ảo, đôi chân thon và trắng nốn càng trở nên quyền rũ.
Cổ họng Hình Liệt Hàn có chút khô khốc, ngắm nhìn thân thể ấy, anh luôn cảm thấy một sức hút không thể chối từ.
Anh bắt đầu thầm nghĩ sau khi ngủ cùng anh một tháng nhất định người phụ nữ này sẽ yêu anh. Không chừng nửa đêm còn sà vào lòng anh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Nghĩ tới chuyện này anh bỗng vui hẳn lên.
Nghĩ tới 1 tháng nữa người phụ nữ này ăn ngủ cùng anh, anh luôn có một cảm giác mong chờ một điều gì đó mà không thể giải thích được.
Đường Tư Vũ nhìn Hình Liệt Hàn đi tới, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, dáng người chuẩn như người mẫu đang đi catwalk, mặc sơ mi trắng giản dị, khí chất ngời ngời.
Có điều, cho dù anh ta sở hữu ngoại hình tuyệt vời đó nhưng anh ta có một trái tim độc ác thì cũng chẳng có gì đáng mê hoặc.
Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, Hình Liệt Hàn nhíu mày hỏi: “Đặt nhà hàng nào? Cô phải biết tôi sẽ không bao giờ đi ăn ở nhà hàng bình dân đâu.
“Bữa cơm hôm nay tôi mời, nếu anh muốn chọn nhà hàng khác tôi không mời nữa.”
Đường Tư Vũ nói rõ.
Hình Liệt Hàn cau mày, người phụ nữ này quả là khó chiều. Thực sự mà nói, anh chưa gặp một người phụ nữ nào cứng nhắc như cô.
“Được thôi! Tôi tin vào mắt nhìn của em.”
Hình Liệt Hàn không muốn đôi co với cô.
Đến bãi đỗ xe, Hình Liệt Hàn lái xe ra ngoài, Đường Tư Vũ ngồi cạnh chỉ đường đi tới nhà hàng. Chưa tới 10 phút là đến.
Bước vào nhà hàng, nhìn cách bố trí lãng mạn Hình Liệt Hàn vô cùng hài lòng với sự lựa chọn này của cô.
Đi vào phòng đã đặt riêng, Đường Tư Vũ cầm menu lật ra xem, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện đang uống một tách trà, hơi nheo mắt nhìn người con gái đối diện đang chọn món. Mái tóc dài đen mượt của cô rủ xuống bàn, hàng lông mày thanh tú, mang khí chất cổ điển. Nếu cô được sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một đại tiểu thư khiến người người muốn đến cầu hôn.
Đường Tư Vũ gọi món xong, cảm nhận được ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm mình rất lâu khiến cô rất khó chịu, cô vươn tay tự nhiên hất mái tóc dài, ngẳắng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua bên đó: “Anh đang nhìn cái gì đấy?”
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không hề trốn tránh, cười nói: “Nhìn em.”
Đường Tư Vũ không nhịn được hừ một tiếng: “Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
“Tự tin quá đấy!”
“Đương nhiên.”
“Thảo nào cô lại có thói chăng hoa ong bướm như vậy. Lúc nào cũng có thể câu dẫn đàn ông.” Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra một tia nguy hiểm.
Đường Tư Vũ nghe xong liền đưa tay lên má, nheo mắt nhìn: “Anh Hình à, có phải anh đang ghen không? Chẳng lẽ nào anh yêu tôi rồi?”
Lúc này Đường Tư Vũ tràn đầy sức hấp dẫn, trái tim Hình Liệt Hàn bỗng nhiên rung động, không ngừng đập mạnh vì người phụ nữ này.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Liệt Hàn cong môi cười thỏa mãn: “Được. Thành giao! Tôi sẽ lập tức liên hệ với người của tôi gỡ bỏ tin đó xuống. Nhưng em phải hứa với tôi sau này không được gặp anh ta nữa.” Đường Tư Vũ cũng không muốn gây thêm rắc rồi cho anh ta, gật đầu nói: “Được thôi. Nhưng nếu tôi có vô tình gặp ở buồi biểu diễn nào, giao lưu giữa bạn bè với nhau anh không được phép can thiệp”. “Cái này thì được. Tôi đang nói quan hệ cá nhân.” Hình Liệt Hàn đặc biệt nhấn mạnh, đồng thời bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, Mộ Phi em cũng ít gặp lại. Đường Tư Vũ cau mày: “Chuyện giữa tôi với Mộ Phi anh không được nhúng tay Vào. “Sao? Em vẫn còn tình xưa nghĩa cũ với anh ta à?” Sắc mặt Hình Liệt Hàn trầm xuống, có chút tức giận. Đường Tư Vũ không muốn dây dưa chuyện này nữa, cô tính không trả lời thay vào đó hỏi ngược lại anh: “Bây giờ anh gọi cho người của anh để gỡ bỏ chuyện của Kỳ Lương xuống trước, tôi ra ngoài đợi rồi ta cùng đi ăn. Tôi đặt bàn rồi.” Hình Liệt Hàn biết người phụ nữ này cũng không ngốc, anh cắn đôi môi mỏng nói: “Được rồi! Thấy em cũng nhiệt tình cầu xin tôi, tôi đâu thể không đáp ứng chứ?” Đường Tư Vũ đây cửa ra ngoài, Hình Liệt Hàn liền gọi điện cho bạn tốt Ôn Lệ Thâm bảo anh gỡ bỏ tin phong sát Kỳ Lương xuống, khôi phục lại công việc như bình thường, Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đồng ý. Gọi xong, Hình Liệt Hàn thu dọn đống tài liệu trên bàn, kêu Hàn Dương tới lấy rồi đi ra ngoài. Đường Tư Vũ đứng ở hành lang, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua bóng dáng của cô, hình bóng ấy khiến cô trở nên mờ ảo, đôi chân thon và trắng nốn càng trở nên quyền rũ. Cổ họng Hình Liệt Hàn có chút khô khốc, ngắm nhìn thân thể ấy, anh luôn cảm thấy một sức hút không thể chối từ. Anh bắt đầu thầm nghĩ sau khi ngủ cùng anh một tháng nhất định người phụ nữ này sẽ yêu anh. Không chừng nửa đêm còn sà vào lòng anh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Nghĩ tới chuyện này anh bỗng vui hẳn lên. Nghĩ tới 1 tháng nữa người phụ nữ này ăn ngủ cùng anh, anh luôn có một cảm giác mong chờ một điều gì đó mà không thể giải thích được. Đường Tư Vũ nhìn Hình Liệt Hàn đi tới, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, dáng người chuẩn như người mẫu đang đi catwalk, mặc sơ mi trắng giản dị, khí chất ngời ngời. Có điều, cho dù anh ta sở hữu ngoại hình tuyệt vời đó nhưng anh ta có một trái tim độc ác thì cũng chẳng có gì đáng mê hoặc. Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, Hình Liệt Hàn nhíu mày hỏi: “Đặt nhà hàng nào? Cô phải biết tôi sẽ không bao giờ đi ăn ở nhà hàng bình dân đâu. “Bữa cơm hôm nay tôi mời, nếu anh muốn chọn nhà hàng khác tôi không mời nữa.” Đường Tư Vũ nói rõ. Hình Liệt Hàn cau mày, người phụ nữ này quả là khó chiều. Thực sự mà nói, anh chưa gặp một người phụ nữ nào cứng nhắc như cô. “Được thôi! Tôi tin vào mắt nhìn của em.” Hình Liệt Hàn không muốn đôi co với cô. Đến bãi đỗ xe, Hình Liệt Hàn lái xe ra ngoài, Đường Tư Vũ ngồi cạnh chỉ đường đi tới nhà hàng. Chưa tới 10 phút là đến. Bước vào nhà hàng, nhìn cách bố trí lãng mạn Hình Liệt Hàn vô cùng hài lòng với sự lựa chọn này của cô. Đi vào phòng đã đặt riêng, Đường Tư Vũ cầm menu lật ra xem, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện đang uống một tách trà, hơi nheo mắt nhìn người con gái đối diện đang chọn món. Mái tóc dài đen mượt của cô rủ xuống bàn, hàng lông mày thanh tú, mang khí chất cổ điển. Nếu cô được sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một đại tiểu thư khiến người người muốn đến cầu hôn. Đường Tư Vũ gọi món xong, cảm nhận được ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm mình rất lâu khiến cô rất khó chịu, cô vươn tay tự nhiên hất mái tóc dài, ngẳắng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua bên đó: “Anh đang nhìn cái gì đấy?” Ánh mắt Hình Liệt Hàn không hề trốn tránh, cười nói: “Nhìn em.” Đường Tư Vũ không nhịn được hừ một tiếng: “Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?” “Tự tin quá đấy!” “Đương nhiên.” “Thảo nào cô lại có thói chăng hoa ong bướm như vậy. Lúc nào cũng có thể câu dẫn đàn ông.” Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra một tia nguy hiểm. Đường Tư Vũ nghe xong liền đưa tay lên má, nheo mắt nhìn: “Anh Hình à, có phải anh đang ghen không? Chẳng lẽ nào anh yêu tôi rồi?” Lúc này Đường Tư Vũ tràn đầy sức hấp dẫn, trái tim Hình Liệt Hàn bỗng nhiên rung động, không ngừng đập mạnh vì người phụ nữ này.